Đăng ký Đăng nhập
Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam Trang chủ

Danthanh_2401Blog của https://truongmo.com/?2883 [Ưa thích] [Copy] [Chia sẻ] [RSS]

Blog

2012-09-30

Độ hot 1Có 70 lần đọc30-9-2012 06:10

Nơi lá vàng rơi rớt...Viết lúc 09:01 sáng 22/08/2012

Mưa là nơi bắt đầu, và nắng là điểm kết thúc... 

Tôi nhớ, tôi nhìn thấy em trong một ngày nắng. Rồi chợt, sau bao suy nghĩ vụn vặt vu vơ, mưa rơi rào rào, nhỏ giọt lộp độp, từng hạt nặng trĩu thả mình lăn từ mái ngói đỏ xuống đất. Lúc ấy, tôi vô tình đưa ánh mắt nằm yên trên khuôn mặt lạ mà quen, lòng gợn lên nhiều điều lắm em à...

Và, theo thời gian, em cũng đến bên tôi, thật hiền. Tôi đã từng thử ví von em với nắng, với gió, với những khoảnh khắc ngọt lịm ngoài khung cửa sổ đượm mùi gỗ. Nhưng, không tia nắng nào, không cơn gió nào có thể khiến tôi ngẩn ngơ đứng nhìn như thế. Dường như, trong một giây, chỉ một giây thôi, trái tim tôi ngừng đập. Mọi thứ vẫn cứ lướt đi nhẹ như mây, riêng tôi thì ở lại nơi một giây hạnh phúc đó, lưu luyến, níu giữ. Cứ thế thôi...

Có chăng, khi ta đắm chìm vào thứ tình cảm mụ mị nào đó, ta sẽ để quên lí trí ở một ngăn tủ khóa kín, không ngó ngàng gì tới. Tôi là người giữ cho riêng mình nhiều, rất nhiều những bí mật của cảm xúc, của riêng tôi. Tôi dặn lòng sẽ cứ ôm lấy nó thế này, không cho ai biết, và cứ để mặc nụ cười cuốn tôi theo nhịp trôi của cuộc đời vội vã. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần bên em, tôi lại huyên thuyên đủ thứ, lời nói cứ trào ra, tuy chỉ là những câu đứt quãng thốt ra vô tình. Em lặng yên, lắng nghe và mỉm cười. Ánh mắt em long lanh, ánh nhìn chạm vào mắt tôi, tràn ngập trong đó là những khoảng trống được lấp đầy bởi một niềm hạnh phúc. Tôi từng nói với em, rằng tôi yêu mùa Thu, yêu nhiều lắm cái lúc lá vàng rơi chạm đất ấy, yêu cả tiếng lạo xạo của những bước chân trên thềm lá khô. Tôi cứ ngơ ngẩn chờ đợi, chờ tới lúc mùa Thu tới, tôi nắm tay em lướt đi trên sân trường nắng nhạt, gò má em sẽ ửng hồng, đáng yêu lắm! Ừ, lúc ấy, tôi đã nghĩ, tôi và em sẽ như hai mảnh ghép nhỏ đứng bên nhau, không ai có thể thay thế vị trí của em được...

Nhưng, tại sao Thu chưa kịp đến, tôi đã đơn độc bước đi...?

Tôi khô khan. Đã giữ cho mình thứ cảm xúc riêng biệt đã quá lâu, nên chợt tôi trở nên vô cảm, và vô tình làm tổn thương em. Tôi đẩy em ra xa, đẩy em vào nơi quá khứ hạnh phúc đang tắt lịm trong tôi, nơi mà tôi và em sẽ luôn đứng bên nhau, cùng mỉm cười. Tôi ích kỉ, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Tôi không thể cùng em bước tiếp, vì một nơi nào đó trong tim tôi chợt cằn cỗi, chợt héo mòn tình cảm yêu thương đã từng đặt vào tim em.  Rồi tôi tránh mặt em, thôi ngước nhìn về phía em, và lại tự làm mình đau, tự làm lòng chai sạn. Tôi học cách sống không có em, không có những lời nói yêu thương, không còn những quan tâm ấm áp nữa. Chẳng hiểu sao, càng nhìn thấy em, tôi càng thấy tim mình run lên từng chập. Và nhói buốt. Tôi đã làm cho cô bé yếu đuối của tôi buồn, và hơn thế nữa, còn làm em khóc. Thế thôi, tâm hồn tôi chết dần đi, ánh mắt tôi vô hồn nhìn về một nơi nào đó, đôi chân tôi bước đi như thể đã được sắp đặt, mà chính tôi cũng không biết tôi sẽ đi về đâu...

Lần cuối cùng tôi đứng bên em, trên lan can tầng hai, trời đã nắng...

Nắng hiu quạnh. Nắng cô đơn. Nắng ướp tim tôi bằng mùi hương của em, mùi hương quen thuộc nhưng lại thấy xa lạ. Em chỉ nói với tôi vài câu, tôi nghe lòng mình muốn nói, muốn tuôn ra nhiều điều lắm, nhưng tôi ngừng lại, chỉ thốt ra những tiếng lạc lõng, ngắn ngủi. Em không cười, mà nhìn về nơi giàn hoa leo trên mái nhà đỏ. Rồi em lướt qua tôi, bước xuống cầu thang bám rêu xanh cũ kĩ. Em để lại trong tôi một nụ cười. Tôi nhìn về phía sân trường, thấy như em đặt nụ cười của mình ở đó, ở nơi chiếc lá vàng rơi rớt. Thực lòng, lúc em bước đi, tôi muốn níu em lại, rất nhiều. Nhưng tôi không đủ can đảm, và cũng không có quyền làm điều đó. Em không thuộc về tôi, em sẽ kiếm tìm niềm vui mới, chứ không vô tình và nhỏ nhen như tôi. Sẽ là ai đây, sẽ có ai khiến cho em nở nụ cười không em? Tôi đã cướp mất cái hồn nhiên, ngây ngô của nụ cười đó, thì nó có còn rực rỡ như xưa... Như cái ngày xưa ấy...

Giờ đây, tôi sợ. Tôi sợ phải nhìn thấy em, khi mà em đã không còn là em của ngày trước. Em mạnh mẽ hơn, em hay cười hơn, nhưng nụ cười ấy liệu có thật là niềm vui hay chăng là giấu giếm một nỗi buồn? Đôi lúc, trong giờ học, tôi để tâm hồn tôi ra ngoài cửa, ra cái mái ngói nhà đỏ tươi trong nắng, ngắm nhìn những chú chim bồ câu đứng ngoài đó. Thi thoảng, tôi chỉ nhìn thấy một chú chim, cô độc, đứng lặng yên. Nhưng chỉ một lát thôi, rồi chú bồ câu ấy lại bay tìm cho mình một người bạn nào đó, hoặc một sự hạnh phúc, sự yêu thương. Tôi thì không, tôi cứ u mê, cứ vấn vương nỗi buồn, cứ tự mình gặm nhấm sự cô đơn. Tôi muốn bật khóc lắm, để em nhìn tôi, để em lại nắm tay tôi chia sẻ. Tôi muốn nước mắt mình kéo em lại. Rồi mắt tôi mờ đi, sắp trào ra một thứ nước nóng hổi. Tôi úp mặt xuống bàn, khẽ thở dài. Cố nén cho nó không rơi, tôi nghe tim bình lặng. Thôi em nhé, em hãy cứ lướt đi, đừng dừng lại. Tạm biệt...

Và xin lỗi em...

LT

Blog trước: Trầm lắng...

Chuồn lẹ

Trứng thối
1

Tặng hoa

Bắt tay

Sét đánh

Người vừa đánh giá (1 người)

Bình luận (0 bình luận)

facelist

Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận Đăng nhập | Đăng ký

GMT+7, 8-4-2025 15:53

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Lên trên