Độ hot 3
Nó 15 tuổi. Một con nhóc không mấy chải chuốt và không mấy quan tâm đến ngoại hình. Con bé có những ý nghĩ lãng mạn vu vơ và thỉnh thoảng mơ mộng. Khi về, có lẽ nó sẽ chạy tít vào phòng, ghi vào cuốn nhật kí kỉ niệm đáng yêu nhất đời. Về cái ôm ấm áp vào một buổi chiều cuối thu, với cậu bạn thân. Biết diễn tả thế nào về cảm xúc của nó nhỉ? Có chút rung rinh, có chút xao động, và hơn hết, là một khoảnh khắc yêu thương, trào dâng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ...
Thu qua, đông đến. Lúc nào cũng thấy lạnh, cái lạnh chạm vào da, khẽ run run. Chỉ muốn ngủ thôi, ngủ chán ngủ chê đi mà vẫn buồn ngủ. Sáng dậy, chỉ kịp khoác vội cái áo mỏng rồi ngay lập tức, nó phóng vèo sang nhà bạn thân rủ đi chơi. Tiếng chuông xe đạp kêu nghe vui tai lạ. Vừa đạp xe, nó vừa khẽ hát giai điệu dịu dàng mà nó vừa tìm thấy trong khoảng thời gian lục lọi Mp3. Phải đi khoe chứ, nhỉ. Ánh nắng chen chúc giữa đám mây trắng muốt, lọt ra một tia nắng nhạt, ấm lên giữa mùa đông lạnh giá. Đi trên đường, gặp người bạn cũ, nó giơ tay hình chữ V, lè lưỡi chào, ánh mắt tinh nghịch như đứa con nít gặp lại chiến hữu. Hành động của nó khiến K khẽ mỉm cười, cười hoài từ lúc bắt đầu thấy bóng nó trên con đường đến nhà cậu ấy...
K là bạn thân của nó. Cậu bạn kì lạ, hơi lạnh lùng, lại ấm áp. Minh có cách quan tâm người khác rất âm thầm, lặng lẽ nhưng cũng đủ khiến người kia ấm lòng. Nó nhớ cái ngày gặp K, ở tiệm sách. Ngày ấy nó mới chỉ 12 tuổi, cái tuổi nghịch phá. Nó phồng má lên cùng K. K nhìn nó, cười.. Nó đứng dậy, trốn phắt về nhà. Nó ghét người ta cười nó, ghét lắm luôn ý. Nhất là cái nụ cười kiêu dáng công tử ấy, nó ghét lắm luôn ý. Và nó không biết rằng, từ cái lúc ấy, có một thằng nhóc con trai đang nhìn nó, lắc đầu, và nụ cười ấy lại nở trên môi, ấm lắm...
Năm 13 tuổi, nó gặp lại K, trong buổi họp nhóm. Nó nhìn thấy K, ngơ ngác, chạy tíu tít đi hỏi trưởng nhóm. Cô bạn trưởng nhóm bảo: "Ơ quên mất, tớ chưa kịp giới thiệu, cậu ấy tên K, thành viên mới của nhóm mình đấy! Cậu ấy viết bài khá hay đấy chứ!". Nó ngớ ra, cầm bài viết của "gà mới" đọc. Phong cách viết lạ, phóng khoáng, thú vị. Nó quay ra nhìn Khoa. Nụ cười quen thuộc, khiến nó nhớ lại cái ngày gặp chàng công tử kiêu ngạo ấy. Vừa viết bài cậu ấy vừa tủm tỉm, hai má lúm đồng tiền khiến K có nét gì đó tinh nghịch của trẻ con. Bất giác, K quay ra nhìn nó. Bốn mắt nhìn nhau, lâu thật lâu, như thể đã quen lâu lắm rồi. Nó bước tới, đưa tay ra giống mấy vị giám đốc khi mới gặp nhau, và cất tiếng: "Chào mừng cậu vào nhóm!". M viết vào tờ giấy, đưa cho nó, và gật đầu chào. Tờ giấy ghi dòng chữ: "Chào nhọ nhem!".
Từ cái ngày ấy, nó cảm thấy trong tim có cái gì đó nhen nhói, ấm áp. Trong những buổi họp nhóm, khi đang viết bài, nó đều lén nhìn K, rồi lại cắm cúi viết. Đôi lần bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhìn nó, nó lại ngó lơ đi đâu đó, rồi giả bộ ngáp một cái, lại viết. Gò má ửng hồng. Trưởng nhóm không hiểu sao dạo này bài viết của nó - con bé Cherry lại ngọt ngào và có cảm xúc đến vậy, khác những bài viết khô khan của nó trước kia. Có cái gì vừa tác động vào nó một lực yêu thương nhẹ, đủ làm nó suy nghĩ hoài. Có lần, K chủ động hẹn nó đến nhà cậu ấy lấy bài viết, vì cậu ấy bận, không có thời gian đi. Thế là, cứ mỗi sáng thứ bảy, nó lại đạp xe sang nhà Khoa. Rồi, như một điều gì đó kì diệu và lạ lùng lắm, nó và K trở thành bạn thân, chia sẻ cùng nhau những điều thú vị...
K yêu quý nó, và quan tâm đến nó. Cứ chiều đến, nó lại ngồi sau chiếc xe đạp của cậu bạn ấy, và vi vu khắp thành phố. Ánh chiều nhẹ ôm lấy làn tóc ngắn, thổi bay hết những ưu phiền. Nó ngả đầu vào lưng K, ngắm nhìn cuộc sống một cách nhẹ nhàng hết sức. Mỗi khi nó phụng phịu, K lại tủm tỉm cười, đi mua cho nó một cây kẹo ngọt. Để rồi nó ôm cổ cậu bạn, nhảy tưng tưng. Để rồi lại được nhìn thấy nó cười, nụ cười tinh nghịch. Nhưng, chợt, nó nhớ lại cái ngày ấu thơ ấy, nó đã hất tay K ra, chạy đi khi cậu ấy quay lại chơi, và chạm khẽ vào vai nó. Khoa thoáng lúng túng, nhưng cậu ấy lại ngay lập tức quay lại vẻ kiêu ngạo thường ngày. Nó ngập ngừng, muốn xin lỗi cậu ấy, nhưng cái tự trọng thái quá trong lòng nó không cho phép. Và rồi, thời gian cứ trôi đi, ôm kỉ niệm ấy đi mãi...
K. Ấm. Ngồi bên cậu bạn thân, nó im lặng, bứt bứt ngọn cỏ ấu trong tay. Chợt, nó cất tiếng, cái điều nó muốn xin lỗi từ lâu:
- Knày!
- Ừ, gì thế?
- Nếu quay trở lại, cái hồi tớ đối xử trẻ con với cậu ý, thì cậu sẽ tha lỗi cho tớ chứ?
K im lặng. Khẽ cười, cậu ấy nghiêng mình về phía nó, rất gần...
lNó 15 tuổi. Một con nhóc không mấy chải chuốt và không mấy quan tâm đến ngoại hình. Con bé có những ý nghĩ lãng mạn vu vơ và thỉnh thoảng mơ mộng. Khi về, có lẽ nó sẽ chạy tít vào phòng, ghi vào cuốn nhật kí kỉ niệm đáng yêu nhất đời. Về cái ôm ấm áp vào một buổi chiều cuối thu, với cậu bạn thân. Biết diễn tả thế nào về cảm xúc của nó nhỉ? Có chút rung rinh, có chút xao động, và hơn hết, là một khoảnh khắc yêu thương, trào dâng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ...
l
TặNg cẬu,, ^o^
Từ khoá: Người Bạn Thân Thiết
![]() Chuồn lẹ |
![]() Trứng thối |
3
![]() Tặng hoa |
![]() Bắt tay |
![]() Sét đánh |
GMT+7, 8-4-2025 15:43
Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở
Truongmo.com © 2011