Đăng ký Đăng nhập
Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam Trang chủ

trendyo0o@yahoo Trang cá nhân của https://truongmo.com/?5794 [Ưa thích] [Copy] [Chia sẻ] [RSS]

Blog

Cánh đồng hoa hồng vàng...

Có 114 lần đọc11-7-2013 11:18


 Một ngày Thu ấm, ấm như bao ngày khác...

Nó đi pha một tách trà. Trà ấm nóng, có hơi chút vị ngòn ngọt nhè nhẹ. Cầm tách trà lên tay, tự dưng nó thấy có luồng gió nào thổi qua khiến nó run run. Bầu trời xanh cao, mặt trời nấp ở đâu đó, nhưng cũng đủ để tỏa ra tia nắng êm ái, chạm vào cảnh vật. Giọt sương mai đọng trên cành hoa sữa, nắng chiếu vào khiến hạt sương ánh lên, long lanh huyền ảo. Hạt sương bé tí, chứa đủ bảy sắc cầu vồng xinh xắn. Nó nhấm nháp hương vị trà âm ấm, bất giác nhìn thấy hình vẽ nhỏ tí xíu bằng phấn vẽ trên tường. Nhớ sao, cậu bạn đáng yêu. Cậu bạn đã cùng nó chơi đùa 6 năm qua, giờ không còn ở bên nó nữa. Trống trải kì lạ. Nằm dài trên bàn, nhìn tách trà đang tỏa ra làn hương thơm nhẹ, thấy lòng nao nao... Ấy thế, mà đã một tháng rồi...

Nó bước vào nhà. Từng bước đi chầm chậm, lướt trên sàn gỗ êm êm. Ngôi nhà tưởng như mất đi tiếng cười đùa dễ thương, lặng yên. Ba mẹ nó đã đi làm rồi. Em gái nó cũng phải đi học. Nó học chiều nên được nghỉ buổi sáng. Nó chạm nhẹ vào bức ảnh ***g kính trên tường. Ảnh của nó, vào 4 năm trước. Bên cạnh nó, có một cậu bạn đang cười toe. Người ta bảo, con nít thì buồn cười lắm! Con gái chỉ chơi với con gái, con trai chỉ chơi với con trai. Kì cục thật, bạn thân của nó toàn nam không à. Cậu ấy là người bạn thân nhất từ trước đến giờ của nó. Khi nó buồn, có bờ vai tên con trai nhỏ xíu xiu cho nó ngả đầu vào. Khi nó vui, có người lắng nghe nó kể. Giọng nói tíu tít, lanh chanh trẻ con. Tưởng như không bao giờ đơn độc...

Đồng hồ đang hoạt động. Thời gian đang trôi đi. Tích... tắc... tích... tắc... Không hiểu sao, nó vẫn còn nguyên cảm giác cái ngày cậu bạn đáng yêu ấy gửi cho nó một lọ thủy tinh có đủ một nghìn ngôi sao nhỏ tí xíu, lấp lánh. Nó vẫn như bình thường, không biểu lộ tí cảm xúc nào. Mọi người bảo nó khô khan như đá, không thấy yêu thương ai cả. Nào ai hiểu được tâm hồn nó, nào ai hiểu được trái tim nó... Nó toét miệng cười, ôm bạn thân vào lòng, thủ thỉ: "Học cho tốt đấy nhá! Đừng lo cho tớ, tớ không nhớ cậu đâu!". Bạn nó thoáng cười. Nụ cười tỏa nắng. Nụ cười khiến tim nó khẽ run run. Chúng ta lớn rồi, mỗi người có lối đi riêng thôi mà. Vậy mà bây giờ, nó lại nhớ về cậu bạn ấy, một cách lạ lùng, xôn xao tâm hồn trẻ thơ...

Nó khóa cửa, bước ra khỏi nhà. Ánh nắng giờ đã rải đều khắp nơi. Bóng nó ngả sang bên đường. Bước đi mà trong lòng nôn nao. Nó cứ bước tiếp, không kịp nhìn sang cảnh vật hai bên đường. Bỗng, nó sững lại. Trước mặt nó là cả một cánh đồng hoa hồng vàng. Từng bông hoa rung rinh tỏa ánh kiêu kì, lộng lẫy. Ngày xưa, nó từng cùng cậu bạn thân ấy đi chơi đùa ở đây. Hai đứa con nít cặm cụi xếp từng cánh hoa thành hình trái tim màu vàng ấm, đáng yêu như chính trái tim trẻ thơ vậy. Cứ đến Thu, cậu ấy lại chạy tíu tít sang nhà nó, rủ nó đi ngắm cánh đồng hoa hồng vàng xinh xắn ấy. Chợt thấy như cậu bạn đã gửi cả mùa Thu về cho nó, gửi cả tình bạn ấm áp về đây. "Bạn thân ơi, tớ giữ đúng lời nói nhé, tớ không nhớ cậu chút nào cả. Tớ nhớ kỉ niệm thôi, nhá, nhá! Còn cậu nữa, cảm ơn vì mùa Thu cậu mang đến cho tớ. Tớ hứa, ngày cậu về, tớ sẽ kéo cậu ra đây, cho cậu xem hình trái tim được kết bằng cánh hoa hồng vàng như ngày xưa chúng ta đã làm. Học tập tốt nha, bạn yêu!".


Chuồn lẹ

Trứng thối

Tặng hoa

Bắt tay

Sét đánh

Tất cảBlog mới nhất

Bình luận (0 bình luận)

facelist

Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận Đăng nhập | Đăng ký

GMT+7, 8-4-2025 19:11

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Lên trên