Cuộc đời vội vã trôi đi. Tôi cứ mãi miên man trong một vùng kí ức xa xăm, mộng mị. Thoáng, tôi ngỡ ngàng, chợt nhận ra, ai cũng lớn hết rồi. Chỉ còn mình tôi u mê với những điều ngọt ngào của ngày cũ. Bước chân vẫn rụt rè, vẫn nhút nhát. Vẫn cứ giấu giếm những thứ cảm xúc yếu ớt để trở thành người mạnh mẽ, không để cho ai lo lắng. Tôi thở dài, khe khẽ mỉm cười. Kỉ niệm ấu thơ chầm chậm chảy về, đáng yêu lạ. Lặng yên bên cửa sổ nhìn ngắm con đường tấp nập xe cộ. Nhớ lắm những năm tháng đã đi qua...
Ngày tôi còn bé...
Con đường chẳng ầm ĩ thế này đâu. Nó cứ bình yên, trầm ngâm, thi thoảng có bóng xe đạp lướt qua, êm ái và rất dịu dàng. Tôi cùng cậu hay chạy lon ton chơi đùa, thi nhau gấp những chiếc máy bay giấy bé xíu đủ sắc màu rồi phi lung tung ra đường. Sáng sớm, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương trong trẻo, tôi và cậu hay đi bộ chậm rãi trên con đường vắng lặng, nheo nheo mắt đón những tia nắng bình minh đầu ngày. Buổi trưa, hai đứa ngồi bên cửa sổ ngóng những bông hoa xuyến chi bé xíu, trắng ngà. Chiều chiều, cậu qua nhà í ới rủ tôi leo lên ban công tầng hai, nơi có rất nhiều những tia hoàng hôn đỏ ấm, và ngắm mặt trời lặn. Đêm buông, tôi ngồi im im ngoài sân ngắm sao, cậu cũng cần ghế qua ngồi chung. Chẳng hiểu sao, với hai đứa con nít, những thú vui giản dị như thế lại quá đỗi hạnh phúc, đến nỗi lúc nào tôi và cậu cũng toe toét cười...
Lớn lên một chút...
Tôi phải đi học. Cậu cũng thế thôi. Sớm, tôi và cậu cứ chầm chậm đi trên con đường nhỏ, đá lăn lóc vài viên sỏi nhỏ, nói linh tinh đủ thứ chuyện, về bộ phim hoạt hình yêu thích, hay về mấy phép toán, bài văn. Con đường đã có thêm nhiều xe đi lại, nên thi thoảng, cậu vẫn phải nắm tay tôi kéo lên vỉa hè khi tôi lơ đãng lúc có xe đi qua. Nhưng với tôi, con đường vẫn rất hiền lành, ấm áp. Những ngày mưa, tôi hay gấp thuyền, viết tên mình và tên cậu vào, rồi thả trôi đi theo dòng “suối” nhỏ tí chỗ rãnh nước. Mưa ban đầu chỉ hơi lốm đốm trên mặt đường, rồi dần dần ướt nhem. Hạt mưa rơi xuống vỡ vụn, tỏa ra những vòng tròn rung nhẹ trên mặt nước. Mùi mưa âm ẩm đất, trong veo lá, tinh khôi lắm! Nhìn hạt mưa rơi tí tách, tôi đưa bàn tay nhỏ xíu ra cửa sổ hứng mưa, mát ơi là mát! Cậu chẳng thích ngắm mưa như tôi. Nhưng cậu bảo, cậu thích đi trên đường lúc mưa, dưới tán ô trong suốt, nhìn mưa rơi trên đầu mà chẳng ướt tẹo nào. Tôi cười, khịt mũi. Cậu thật là... khùng quá đi!!!!!!
Năm cuối cấp 2...
Con đường dần tấp nập. Tôi và cậu đã biết đi xe đạp, và phải học cách đi sao cho cẩn thận, tránh xe, chứ không còn được đi giữa con đường thênh thang nữa. Tôi buồn. Hình như, tôi hơi ích kỉ quá, khi coi con đường này là của riêng tôi và cậu. Nhưng, có lẽ, cũng không có gì quá mất mát, khi cậu vẫn ở đây, đạp xe song song cùng tôi đi học, đi dạo phố. Mùa thu tới, cậu đạp xe chở tôi dưới tán cây bàng đang rụng lá. Gió lùa vào vạt áo, mơn man mát dịu. Có một chiếc lá úa vàng, quăn mép, khẽ đậu vào giỏ xe. Tôi thoáng thấy lòng man mác lạ kì. Cảm xúc lãng mạn đầu đời, ấm áp và quá đỗi ngọt ngào. Bất giác, tôi ngả đầu vào tấm lưng cậu. Cậu đạp xe chậm lại. Giấc ngủ nhè nhẹ an yên. Tới một góc phố, bản nhạc không lời vang lên. Tiếng dương cầm êm ái. Chợt, có ai đó đã đánh lạc đi một nốt nhạc. Bản nhạc ngừng đôi chút. Người nghệ sĩ ngây ngô đã lấy lại bình tĩnh, tiếp tục chơi đàn. Xúc cảm tim tôi trọn vẹn. Đầy đủ, cả cảm giác hơi hiu hắt ngày thu...
Con đường trong kí ức của tôi là thế, bình yên, thân thương, ngọt ngào. Con đường mang cho tôi những rung động đầu tiên trong đời. Nhưng, nuối tiếc lắm, bây giờ nó tấp nập, ồn ã xe cộ. Ngắm nhìn con đường ấy, tôi chợt thấy hụt hẫng. Đã bao lâu rồi nhỉ, tôi gắn bó với nó, lớn lên theo từng bước thay đổi của nó, mà vẫn có cảm giác như vừa mất đi một điều gì đó to lớn lắm! Có lẽ, tất cả mọi thứ đã dần hiện đại hơn, rộng mở hơn, hướng tới một tầm cao mới. Chỉ còn mình tôi đứng lại, chân nặng trĩu, chẳng muốn bước tiếp. Tôi nấp trong những kí ức hiền hòa của tuổi thơ. Cậu giờ cũng chẳng còn ở đây, cậu theo bố mẹ đi nơi khác học tập. Tôi đơn phương trên con đường lộng gió ngày xưa. Thỉnh thoảng, cậu về lại nơi đây thăm tôi. Tôi nói, giọng hơi lạc đi, nhỏ xíu:
- Giờ có lẽ, có muốn trở lại, cũng khó lắm, cậu nhỉ...
- Ừ... Có những thứ bắt buộc phải đi theo một quy luật của nó. Ai cũng phải lớn lên. Hì hì, cậu trẻ con nhất trên đời rồi đấy!
- Cậu còn nhớ ngày xưa không? – Tôi bất giác hỏi. Câu hỏi vốn không nằm trong những điều tôi muốn nói.
- Có, nhớ rất nhiều thứ. Nhưng mà, buồn cười lắm, mỗi lần tớ nhớ về nó, về ngày trước ấy, tớ lại nhớ cậu, và lại thèm bước trên con đường này kinh khủng. Nhưng mà, dù thế nào, thì có những thứ, dù không tồn tại vĩnh viễn, vẫn sẽ mãi mãi in hằn trong kí ức, nếu ta thực sự yêu thương nó... – Cậu lơ đãng nhìn ra con đường. Và mỉm cười...
- Sến! – Tôi bật cười. Lòng chợt bình yên...
♥♥♥
Tôi chẳng thể thay đổi thời gian. Chẳng thể trở về ngày tháng cũ. Nhưng, dù vậy, tôi vẫn sẽ phải mỉm cười. Vì, có những lúc trong đời, tôi sẽ nhớ về cậu, ngốc xít đi dưới cây dù thủy tinh dưới mưa. Vì, có những lúc trong đời, tôi sẽ nhớ về những bước chân đã trải dài con đường nhỏ, in dấu lặng lẽ. Vì, có những lúc trong đời, tôi sẽ hiểu được rằng, tuổi thơ tôi, dù đã đi qua, vẫn để lại dư âm trong tim một đứa, à không, hai đứa con nít, những kí ức quá đỗi dịu dàng... Con đường sẽ thay đổi, nhưng vẫn mãi mãi có gió, có hình bóng cậu, có tôi. Như con đường gió đi ngày trước...
GMT+7, 8-4-2025 16:23
Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở
Truongmo.com © 2011