Người ta thường ước: Giá như đâu đó có người đợi tôi.
Để mỗi khi chiều về lòng chao xuống nhịp buồn, có người đứng đó và lắng nghe.
Giá như đâu đó có người đợi tôi, để sau khi cơn xạ trị đằng đẵng kết thúc, người ta vẫn mỉm cười nắm tay tôi và cùng tôi vượt qua cơn đau thể xác.
Để bất cứ khi nào tôi gọi, người ta cũng nhấc máy và như chỉ chờ cơ hội ấy mà đến bên tôi.
Để tôi biết rằng tôi được quan tâm trong cuộc đời hối hả này, để có người đợi tôi chen qua đám đông chật chội và kéo tôi băng qua dòng người, đế cho tôi vai ấm, cho tôi cái ôm, cho tôi mỉm cười, và cho tôi được là tôi toàn vẹn.
Không gồng mình lên để làm hài lòng hay trở thành một ai đó khác.
Không chạy theo xu thế mà mệt mỏi nhận ra mình lạc lõng giữa dòng nước mênh mang này.
Không mải miết bảm theo ai đó mà mình coi là định mệnh.
Không phải là người chờ đợi, không phải là người cứu rỗi cảm xúc cho kẻ lạnh lùng khác.
Và càng không có lí do để khi một mình ngồi tự kỉ vì nỗi buồn cứ chất chồng lên nhau và để một khi nào đó tâm trí không chứa nổi những mất mát, đau thương, tuyệt vọng ấy, người như tôi sẽ đi làm buồn cho một tâm trí khác.