Lúc bé, tưởng khóc là buồn. Bây giờ phát hiện buồn nhất là k thể khóc được cứ trống rỗng, vô hồn.
Lúc bé tưởng cười là vui. Bây giờ nghĩ lại có những giọt nước mắt còn vui hơn cả 1 trận cười.
Lúc bé tưởng cô đơn ở đâu xa lắm chỉ đến ở những chỗ k người. Đến bây giờ mới hiểu lúc bên nhau sự ấm áp mới thật mong manh mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
Lúc bé tưởng thành người lớn là lớn. Bây giờ đã thấy có nhìu người đã lớn mà chưa thành người lớn và đến khi thật sự thành người lớn thì người tãe biết k bao giờ bé trở lại.
Lúc bé tưởng yêu 1 người thì dễ, quên 1 người mới khó. Bây giờ thấy mình quên đi nhìu người cũng dễ dàng nhưng để giữ mới khó làm sao.
Lúc bé tưởng mình xấu xí. Bây giờ mới bít mình luôn đẹp nhất trong đôi mắt của 1 người.
Lúc bé buồn thì khóc vui thì cười, thấy mọi thứ đều đơn giản. Bây giờ mới thấy sao lạ quá, là muốn trở về lúc nhỏ nhưng lúc nhỏ thì lại muốn trở thành người lớn.
Lúc bé mẹ bảo yêu cho đi là yêu thương nhận lại. Lớn lên mới biết có những yêu thương cho đi mà k cần nhận lại.
Có những yêu thương đâu cần phải cất thành lời nhưng vẫn đủ sức ngân vang, giúp tô hồng đôi má và làm toả rạng nụ cười.