Một người sống 70 năm.
Trong đó có 15 năm đầu đời sống hoàn toàn theo sự sắp đặt của người khác, không có nhận thức tự chủ rõ ràng.
Còn 55 năm.
Trong đó có nửa thời gian dành cho việc ngủ và các việc lặt vặt bắt buộc khác.
Còn 27,5 năm.
Rồi ốm đau bệnh tật, chưa chắc đã có được 27,5 năm này.
Chỉ còn 27,5 năm để sống, để thực sự sống, để làm điều mình muốn, để ở bên người mình yêu, để cảm nhận thế giới rộng lớn.
Thật quá ngắn ngủi! Rốt cuộc con người cũng chỉ sống được không quá 27,5 năm.
Vậy mà có lúc ta chán chường không muốn thức dậy, có lúc ta chần chừ trước những ước mơ, có lúc ta lưỡng lự với những quyết định, có lúc ta nhụt chí từ bỏ khi chưa đến cuối đường để lại bắt đầu.
Tất cả sẽ khiến ta đánh mất thêm nửa số thời gian ta có.
Vậy... Thực ra mọi người đều biết phải làm gì rồi, chỉ là có làm được không thôi.