Đăng ký Đăng nhập
Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam Trang chủ

[] Ãngllove [] LoveLove [] https://truongmo.com/?2480 [Ưa thích] [Copy] [Chia sẻ] [RSS] ~~ Luôn bên bạn mỗi khi bạn cần ~~

Blog

Kí ức mùa phượng đỏ

Có 96 lần đọc27-5-2012 17:17 |Phân loại:tình cảm

    Tháng năm vừa sang, cái phép màu của thiên nhiên thật diệu kì: những tán bàng xanh biếc hơn, xen vào đó là những chùm hoa trắng nhỏ li ti đã bắt đầu rơi xuống, đậu vào bao mái tóc học trò. Tiếng ve ran hoài như những bản nhạc buồn. Ấn tượng nhất là những cánh phượng cháy bùng cả một góc trời, đỏ cửa lớp, hồng lên những trang vở; phượng đỏ cả mắt những cô học trò đang bâng khuâng khi sắp phải chia tay với một thời áo trắng.

     Tôi cũng bâng khuâng vô hạn mỗi độ hè về; bâng khuâng khi nhớ những kỉ niệm thuở cắp sách đến trường; khi biết bao học sinh của tôi đã đến độ trưởng thành. Song cái bâng khuâng lớn hơn cả mỗi khi hè tới là kỉ niệm về bà nội rất đổi kính yêu của tôi.

      Cũng tháng năm này, cách đây hơn hai mươi năm; khi đang dốc sưc cho kì thi tốt nghiệp cấp III, tôi lăn đùng ra ốm. ốm bởi cái nắng khắc nghiệt của mùa hè; bởi những cơn mưa rào chợt đến; chợt đi và cả sự suy kiệt về thể chất trong thời kì đói kém.

      Nội tôi lo lắm: Trèo cây sắp tới mùa hái quả, vậy mà thằng cháu đích tôn của bà lại ốm. Nội luôn ở cạnh tôi lo lắng từng giờ từng phút.Cứ nghe bước chân nhè nhẹ là tôi biết nội dang đứng cạnh giường bàn tay nội khẽ khàng đặt lên cái trán nóng như hòn than của tôi. Tôi cảm nhận được sau làn da nhăn nheo đầy những chai sạn và biết bao tình thương, sự lo toan, cả những vất vả tột cùng của nội.

     Sau một tuần nằm li bì, chỉ húp được hcáo tôi đã khỏi ốm. Nội động viên tôi an vài chén cơm; miếng cơm dắng ngắt không tài nào nuốt nỗi! Nộ ân cần : cháu muốn ăn gì thì bà mùa cho cháu ăn? Em yêu!

      Tôi biết cả nhà đang thiếu thốn, gạo dành cho tôi , còn bà và bố mẹ toi cùng các em chỉ được ăn khoai trừ bửa. ăn gì bây giờ? Tôi chỉ ước: Cháu chỉ thích ăn đâu phụ sốt cà chua!   Nội tôi cười: chỉ vậy thôi à? Bà đi mua ngay về cho cháu ăn nhé. Giữa nắng hè đổ lửa, bà đi chân đất ra chợ và vội vã trở về nấu cho  tôi ăn. Bát cơm có món đậu phụ sốt cà chua sao mà ngon thế. Tôi và luôn một hồi- đến vài bát. Nội nhìn tôi ứa nước mắt: Con nhà khó, cực thế đấy cháu à! Tôi cũng rưng rưng nước mắt khi thấy  mồ hôi còn thấm đẫm vai áo nội.Tôi hiểu rằng nội phải nhọc nhằn thé nào mới có món ăn cho tôi ngon miệng.

       Tôi khoẻ hẳn, kịp tham gia kì thi tốt nghiệp. Năm ấy khi được biết tôi đổ thủ khoa tôi sung sướng: cháu dành tặng bà đấy !

       Rồi tôi vào bộ đội, mấy năm rồi biền biệt, nội vẫn thấp thỏm ngóng trông ngày tôi trở về học đại học.

      Người về cỏi vĩnh hằng khi tôi sắp làm thầy giáo, chuyện đói kém đã đi qua, cả gia đình giờ cũng đủ đầy, nhưng người không còn nữa... Cứ đến tháng năm phượng lại đỏ mắt tôi, biến thành những giọt long lanh tràn lên má khi nhớ đến người... Nội ơi!

( không nhớ tac giả)


Chuồn lẹ

Trứng thối

Tặng hoa

Bắt tay

Sét đánh

Bình luận (0 bình luận)

facelist

Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận Đăng nhập | Đăng ký

GMT+7, 8-4-2025 16:36

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Lên trên