Độ hot 11
Tiếng chuông nhà thờ ở phía xa xa cứ ngân vang từng hồi trong đêm tối khiến trái tim em không thể nào yên. Giáng Sinh đã cận kề rồi mà lúc này đây lòng em vẫn còn bộn bề, ngổn ngang bao nỗi. Cảnh vật xung quanh thật lộng lẫy, nhưng có nghĩa gì đâu khi giữa dòng người tấp nập và những ánh đèn lung linh trên phố ấy tâm hồn em vẫn cảm thấy lạc lõng, cô đơn.
Nhớ về những tháng ngày xưa cũ, trong em cứ có một cảm giác gì đó rất mơ hồ. Em không biết phải gọi tên chúng là gì, bởi vì có lẽ lúc này đây tâm trí em đang quá hỗn loạn. Toàn là những ký ức vui vẻ hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao lòng em lại cứ mênh mang buồn. Nỗi buồn ấy cứ chợt gần rồi lại chợt xa, xa rồi nhưng vẫn vang vọng và ám ảnh trong tâm trí, nó cũng ngân nga giống như tiếng chuông nhà thờ vào những đêm Giáng Sinh xưa cũ.
Em nhớ đêm Giáng Sinh năm nào chúng mình còn có nhau, tình yêu khi ấy tuy non nớt nhưng ngô nghê và đầy chân thật. Đối với em có lẽ đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời. Em và anh cùng nắm tay nhau đi qua những con đường được trang hoàng lộng lẫy, cùng nhau nhìn ngắm những ngọn đèn gắn trên đỉnh cây thông lung linh với đủ mọi sắc màu. Bàn tay anh đan chặt vào bàn tay em, đôi mắt trìu mến còn khóe miệng thì khẽ mỉm cười. Đêm Giáng Sinh ấy ngoài trời rất lạnh, chỉ riêng hai ta thì vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thời gian trôi nhanh quá, mới đó thôi mà đã được hai năm rồi. Noel năm đó anh còn quỳ gối bên em nguyện cầu cho tình yêu của đôi mình được an lành và mãi mãi, vậy mà giờ đây vật đổi sao dời, anh đã bước đi về phía chẳng có bóng hình em. Ngày hôm nay tiếng chuông nhà thờ vẫn ngân nga, vang vọng, còn tình yêu của đôi mình thì đã vỡ tan tự bao giờ. Vẫn là hai từ “mãi mãi” mà ngày xưa đôi mình đã ước nguyện, nhưng bây giờ kết quả lại là “mãi mãi chẳng bao giờ đến được với nhau”.
Đêm Giáng Sinh năm nay anh đã có một bàn tay khác cần phải nắm, có thể lúc này đây anh đang hạnh phúc và có thể là anh đã lãng quên em. Cũng phải thôi, bởi sống đồng nghĩa với hướng về phía tương lai chứ đâu phải giống như em, cứ hay hoài niệm về những thứ đã qua, về những miền dĩ vãng. Em biết, Noel này anh đang vui, đang chuẩn bị rất nhiều thứ đẹp tươi cho nơi mà anh đang sống và cũng biết rằng trong những sự chuẩn bị ấy chẳng hề có chút gì đó để dành cho em.
Mấy ngày trước em đã dành thời gian ngồi cặm cụi tự làm những tấm thiệp Noel xinh xinh để tặng những người thân thiết. Giữa cuộc đời xô bồ, tấp nập này em muốn tìm lại một chút mình của ngày xưa. Em muốn tỉ mỉ ngồi tự tay gắn yêu thương vào mặt giấy, muốn chăm chút, nâng niu và dành tặng chúng cho những người có ý nghĩa đối với mình. Và anh biết không, có một tấm thiệp rất đặc biệt mà mặc dù đã ghi tên và lời chúc dành cho người khác nhưng có lẽ em sẽ mãi mãi giữ nó. Không sao cả, bởi sẽ tội nghiệp lắm nếu như tự mình đem cho yêu thương mà không được người khác đón nhận phải không anh.
Ai cũng có một nỗi nhớ cho riêng mình và em cũng vậy. Nỗi nhớ của em ngập tràn những kỷ niệm về đêm Giáng Sinh năm nào... Nỗi nhớ hòa quện với cả những nỗi buồn, nỗi xót xa khiến lúc này đây em càng cảm thấy mình cô độc. Có thể em đã qua cái tuổi để được nhận món quà Noel giấu ở trong một chiếc tất, nhưng dù sao nếu có một điều ước thì em cũng vẫn muốn xin ông già tuyết mang anh của em trở về.
![]() Chuồn lẹ |
![]() Trứng thối |
8
![]() Tặng hoa |
2
![]() Bắt tay |
1
![]() Sét đánh |
GMT+7, 11-4-2025 16:07
Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở
Truongmo.com © 2011