Cuộc đời mỗi ng` là một vòng xoay.Cứ bước vào, đi ra và lại đau. Cứ như vậy, trái tim ta ngày càng có nhiều vết nứt. Đau đến nỗi ko ai có thể chữa lành, ko j có thể hàn gắn lại đc. Nhưng sau một thời gian, trái tim đẫm máu ấy nhanh chóng khô đi. Và ta......ta lại cười, lại nói, lại vui đùa như xưa. Và cũng nhưng, bỗng một ngày, có một người khác đến gõ cửa và mở ra khoảng trời hạnh phúc, bình yên cho ta. Cứ như vậy lại đến một ngày...ra đi, mang theo bao niềm nhớ, bao niềm thương và mãi không quay trở lai. Chính lúc ấy, ta nhận ra rằng ko có ai là hoàn hảo, ko có j là mãi mãi. Và chính lúc ấy ta quyết định nhốt trái tim ta vào trong một cánh cửa. Không phải bằng nhựa có thể nấu chảy mà là bằng thép, khóa cánh cửa lại, ném chiếc chìa khóa xuống vực thẩm-nơi ko ai có thể tìm thấy đc. Để ta ko phải một lần đau, một lần nhớ, một lần khóc vì ng` ta nữa