Tự bao giờ con đường em đi thật dài & xa lạ. Tự bao giờ bàn tay em trở nên lạnh cóng &
em không còn thổn thức. Cũng tự bao giờ anh không còn bên em & cho
em hương nồng nàn hạnh phúc. Tự bao giờ hả anh? Từ ngày anh xa em hoa cỏ
không còn màu xanh mà thay vào đó là màu của sự tàn úa,khô héo và khổ
đau. Em thích anh là xuất phát từ tình cảm của một đứa trẻ. Em yêu anh
là tình cảm xuất phát từ trái tim. Và bây giờ đây...Em gét anh nhiều
lắm.