Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không muốn em phải bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
Người ta nói Puskin là nhà thơ lớn, đại thi hào, là ông thần của
những ngôn từ.... Nhưng bản thân tôi lại thấy Puskin là một người đam mê
tình yêu, say đắm tình yêu và luôn yêu hết lòng, trái tim ông luôn ngân
rung và xao động, dẫu cho có đôi lúc, chính nó làm ông tổn thương nhưng
rồi... vẫn không thể phủ nhận, với Puskin tình yêu là đẹp nhất và với
tình yêu, Puskin là người trung thành nhất. Trung thành cả trong tâm
trí, linh hồn lẫn thể xác.
Tình yêu là con dao hai lưỡi, vui cũng nó mà buồn cũng nó, hạnh phúc là
nó,đau khổ là nó... Nhưng có ai biết nó là cái gì hay có chăng chỉ là
một màu trắng chỉ có trong hư vô và rồi sau đó là những vết thương lòng
không thể nào vá lại. Khi yêu, con người ta có thể trở nên khác đi, tốt
hơn, cao thượng hơn nhưng cũng có thể độc ác hơn, tàn nhẫn hơn, phũ
phàng hơn. Không phải ai cũng có thể yêu như Puskin được. Và rồi chốt
lại rằng, tình yêu cũng như cánh bồ công anh mỏng manh và yếu ớt, đẹp,
nhưng nếu k biết cách giữ rồi thì nó sẽ bay đi theo gió mà thôi...