Nhiều lúc độc thoại nội tâm với chính mình. Nghĩ những chuyện đã qua. Có lúc, lại thấy mình buồn cười lắm í. Có lúc thì lại nói những câu mà mình không tưởng. Cũng có lúc cứ phải nói là thấy mình như một nhỏ điên vậy. Cứ lẩm bẩm, nói chuyện một mình. Nhưng cái thói quen đó, à mà không, phải gọi là cái hành động theo tâm hồn không thể nào bỏ được. Nhưng mà........... độc thoại cũng hay chứ nhỉ?
Nhiều khi nó làm cho con người ta thầm khóc, thầm cười, rồi cũng có thể ... thầm nghĩ....Nghĩ vu vơ, nghĩ mông lung, nghĩ đủ thứ chuyện trên đời.
Những lúc đó, tuy là độc thoại đấy, nhưng cứ như là có một người bạn, một người bạn tinh thần)
Cái kiểu viết blog này chắc cũng là mình đang độc thoại nè. Tự nói, tự bình, tự luận luôn. ^^