Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 1173|Trả lời: 0
In Chủ đề trước Tiếp theo

Bài cảm nhận Titanic 1997....!!

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements


[audio=1][/audio]

Xem lại Titanic ko biết đến lần thứ bao nhiêu rồi, mà lần nào cũng thấy buồn và đau đớn đến thế. Dù đã xem đến cả chục lần, lần nào mình xem, mình cũng thấy nó còn như mới, cảm xúc vẫn thật mãnh liệt. Mình không biết có những người cho rằng tình yêu của Jack và Rose thật bộc phát, nhưng mình thì nghĩ khác. Đúng là tình yêu của hai người là tình yêu sét đánh đấy, và cũng hơi cảm tính, nhưng chẳng phải nó đã lớn dần lên đó sao. Và tình yêu của họ thật đẹp, đẹp nhất là lúc họ sống chết bên nhau lúc Titanic chìm dần vào biển khơi.

Có rất nhiều cảnh là favourite parts của mình trong Titanic, tập trung nhiều vào đoạn tàu chìm. Nhưng luôn là cảnh ấy làm mình khóc nhiều nhất, luôn là cảnh ấy khiến mình lúc nào cũng thấy cảm động. Đúng là luôn có cảm giác Jack yêu Rose nhiều hơn là Rose yêu Jack, ngay từ giây phút đầu tiên, chính Jack cũng là người say mê hơn.

Tuy nhiên, lúc Jack đã biết được Rose cũng yêu anh nhiều như vậy, khi cô ấy bất chấp nhảy từ tàu cứu hộ về lại Titanic đang chìm, dù biết đó là chiếc tàu cuối cùng. Phải nói là Leonardo diễn đoạn ấy hay không thể tả. Lúc anh ấy lao xuống và ôm lấy Rose, ko biết nói lời nào ngoài nói rằng: “Why’re you so stupid? Why you so stupid, Rose?” và hôn Rose vội vã, tới tấp. Đúng là cái kiểu thô bạo đó khiến người ta thấy rõ anh ấy yêu Rose đến mức nào, và lòng anh ấy đang rối bời đến mức nào. Vừa hạnh phúc vì anh ấy biết Rose cũng yêu anh ấy thật nhiều, vừa lo lắng cho tính mạng của cô, vừa thương vừa lo…..Cho đến khi Rose nói: “You jump, I jump, right?” thì ánh mắt và cái ôm ghi Rose vào lòng của Jack đã nói rằng anh ấy sẽ hi sinh cả tính mạng mình cho Rose rồi.



Có lẽ chính vì giây phút đó, mà khi tàu chìm, khi chỉ có một tấm ván và Jack , người sống ở Winconsin, hiểu rất rõ một điều con người không thể ngâm mình trong nước lạnh lâu đến vậy mà có thể sống sót, đã quyết định làm điều đó. Cái gật đầu khẽ với tự bản thân Jack lúc đó, rằng anh đã quyết nhường cơ hội sống sót duy nhất cho Rose rồi. Rose, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm về băng giá, cô ấy hoàn toàn không biết sự hi sinh lặng lẽ của Jack cho đến khi anh chết đi. Jack biết rằng mình ko thể sống lâu hơn đc, và ngay cả trước lúc chết anh ấy cũng đã làm một điều cuối cùng, gửi gắm hi vọng sống trong Rose. Anh đã bắt Rose hứa: You will die warmly like a old woman in her bed, “Promise me, you will never let go….”

Đến đoạn này thì Kate đã hóa thành một Rose hoàn toàn. Khi chiếc tàu cứu hộ duy nhất quay trở lại, tưởng đâu hi vọng sống đã đến, mà cùng lúc Rose cũng nhận ra Jack đã chết từ khi nào, tay vẫn nắm chặt tay Rose. Nỗi đau đớn của Rose, sau bao nhiêu khó khăn họ trải qua trên Titanic, cuối cùng, họ vẫn chia ly, thật quá nghiệt ngã cho cả hai. Cô ấy đã định nằm lại bên Jack, cô ấy sẽ chết bên Jack, nhưng cuối cùng, bản năng sống trong cô ấy trỗi dậy. Cô ấy đã kêu chiếc tàu quay lại, nhưng họ ko hề nghe tiếng cô. Đây, chính là cảnh buồn nhất. Rose gỡ bàn tay Jack nắm chặt lấy tay cô. Rose hôn đôi tay Jack lần cuối, và hứa rằng: “I will not let go, I promise…”, buông tay, và Jack dần chìm vào lòng biển đen tối, tựa như biển nuốt chửng lấy anh. Mình nghĩ rằng, nỗi đau khi gỡ bàn tay Jack khỏi tay mình của Rose còn đau đớn hơn cả việc chết theo anh, còn nghiệt ngã hơn là cuộc sống phũ phàng. Và chắc lúc đó, trái tim Rose đã tan thành từng mảnh, và mãi mãi không bao giờ lành…..

85 năm sau, Rose đã là một bà cụ, kể lại câu chuyện về Titanic cho cả crew nghe…..” The woman’s heart is a deep ocean of secrets. But there you know there was a man named Jack Dawson, and that he saved me in every way that a person can be helped. I don’t even have a picture of him. He exits now only in my memory.” Ánh mắt của người phụ nữ già cả, đầy nếp nhăn, nhưng trong đôi mắt biết nói ấy, phản chiếu cả một trái tim tan nát đã chôn giấu từ lâu. Trái tim người con gái, và người phụ nữ ấy, từ lâu, đã để lại dưới lòng biển sâu, bên cạnh một con người mà mãi mãi chỉ sống trong kí ức. Thậm chí một bức ảnh, một bức tranh, một kỉ vật của Jack, Rose cũng không hề có. Tất cả chỉ là kí ức về anh, hiện hữu trong tim cô, mãi mãi, mãi mãi. Điều đó, nói lên, sao mà thấy nát lòng.

Cảnh Rose, giờ đã là một cụ già, run rẩy bước trên sàn tàu, trong tay cầm giữ một vật đã 85 năm, khiến mình ko cầm nổi nước mắt. 85 năm, người phụ nữ ấy vẫn luôn muốn đc quay trở lại nơi này. Ngẫu nhiên, vật kết nối duy nhất giữa người phụ nữ ấy, chiếc vòng cổ kim cương Jack đã vẽ cô cùng nó, là vật Rose còn giữ lại duy nhất. Khi người phụ nữ ấy bước lên chiếc lan can, như lần đầu tiên Jack và Rose gặp nhau, nắm chặt chiếc vòng cổ vào tay, rồi bất ngờ kêu khẽ, người phụ nữ ấy vứt trả chiếc vòng cổ chìm vào lòng biển sâu. Nó sẽ vĩnh viễn là một bí mật, giống như Jack, vĩnh viễn không thể tìm ra….



Cảm giác lúc Rose vứt chiếc vòng cổ đó, thật là lạ lắm. Mình vừa có cảm giác đau đớn, vừa không thể giải thích nổi. Người phụ nữ ấy, suốt 85 năm trời, trong tim, luôn chỉ có một hình bóng ấy. Khi đem trả kỉ vật cuối cùng ấy xuống lòng biển, bà ấy đã nghĩ gì? Một sự thanh thản đến đau đớn khi cuối cùng, Jack đã không còn cô đơn nơi đáy biển? Rose đã gửi lại anh kỉ vật cuối cùng của cô, vật mà Rose quý nhất, sợi dây duy nhất nối liền với quá khứ? Ném nó đi, Rose đã để trong nó tình yêu bất diệt đối với Jack, một tình yêu ngắn ngủi, nhưng sâu đậm, một tình yêu nồng cháy nhưng không vẹn toàn. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc, ngay cả một vật khơi gợi kí ức nhỏ nhỏ về Jack cũng đã mất đi. Thật lạ lùng, mà cũng thật đau đớn……

Cảnh cuối cùng, trong giấc mơ của người đàn bà đã già, mãi mãi, trái tim của người ấy luôn lưu giữ chỉ một hình ảnh ấy. Trái tim sâu thẳm mang một bí mật của biển khơi, mãi mãi là hình ảnh không bao giờ xảy ra, khi Jack và Rose gặp nhau nơi tháp đồng hồ, xung quanh bao bọc bởi những người đã chết cùng với Titanic, trong ánh sáng chói lòa…..Titanic, chôn vùi theo nó những mảnh vụn của giấc mơ cùng cả trái tim của một người phụ nữ…….

Dù ai có nói gì đi nữa, Titanic vẫn là một câu chuyện tình cảm động nhất mọi thời đại, và là một trong những tai nạn kinh hoàng nhất, phá tan hàng nghìn sinh mạng, để 700 con người ko muốn cho tàu quay lại để cứu những người đang vẫy vùng, luôn phải “wait to live, wait to die, and wait for the absolution that never comes…

P.s: Thích nhất câu: " Trái tim người phụ nữ là cả bí mật của đại dương sâu thẳm" của Rose.....^^!

Thread Hot
[Làm văn] Nghị luận xã hội về đức tính tru
[Làm văn] Đóng vai Trọng Thủy kể lại truyện
[Triết Lý Cuộc Sống] 76 câu nói hay nhất..
[Văn học Việt Nam] Cảm nhận về thân phận n
[Văn học Việt Nam] Phân tích đoạn trích Tr
[Ôn thi ĐH - CĐ] So sánh Chiến tranh đặc biệ
[Lịch sử Việt Nam] So sánh Cương lĩnh chí
[Làm văn] Em hãy đóng vai Cám và kể lại câ
[Tiếng Pháp] Le passé composé (Thì Quá khứ k
[Văn học Việt Nam] Phân tích nhân vật anh t
[Địa lý Việt Nam] Địa lý 7 vùng Kinh tế
[Phổ Thông] Viết lại câu cho nghĩa không đ

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 13-4-2025 04:43

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách