Advertisements
Bài này đã được sửa bởi love_drunk lúc 2011-4-17 01:09
Ai bảo mưa không có màu.
Khi ta còn bé, mưa màu trắng xóa. Mưa trắng xóa sau lưng áo đồng phục vội vã đạp xe về nhà. Mưa trắng trên những trang vở chưa kịp gấp của bạn ta khi ngồi trong sân trường. Mưa trắng nếp áo dài của bạn ta...
Khi ta lớn hơn một chút, mưa trong suốt như pha lê. Bởi vì ta nhìn mưa đọng trên mi mắt. Mưa hay nước mắt khẽ khàng trên má. Mưa nhòa đi một chút và chợt trong suốt sau một cái gạt nước lạnh lùng. Không nhớ ta khóc vì cái gì, chỉ nhớ cái cảm giác mưa lạnh thấu lòng khi ấy...
Và giờ, màu mưa của ta xanh như màu của mùa hạ. Màu mưa dùng ngòi bút nào để tả, dùng máy ảnh nào để ghi lại? Không đủ đâu, ta dùng tâm hồn ta chụp lại khoảnh khắc này. Cảm giác trĩu nặng của chiếc lá trong mưa. Cong và võng xuống từng chút một. Cảm giác nước chảy run run trên từng gân lá, cố bám lại, cố lưu luyến, hay đang sợ hãi nhỉ. Sợ hãi giống như một người lần đầu tiên nhảy xuống nước. Để rồi khi rời lá, giọt mưa buông mình tự do, buông mình... Rơi... Cảm như mưa vừa chạm vào đất. Ơ kìa! Đất cũng giật mình. Giật mình giống như cô bé nào đang đi ngoài đường, vô tình dính một hạt mưa trên cổ. Lành lạnh.
Màu mưa là màu ký ức... Là màu đỏ của chiếc ô ông ngoại tặng mình khi đi học cấp 1. Chiếc ô nhỏ xíu mà lũ bạn túm tụm lại cùng che khi tan trường.
Màu mưa, giống màu nước mắt của em. Khi Em khóc nước mắt và nước mưa hòa quyện vào nhau làm ướt sũng vai anh..
Màu mưa, giống màu áo mẹ. Áo mẹ màu tim tím. Mẹ đón con một hôm trời mưa...
Màu mưa, giống như màu thâm lại chiếc nón bà bán hàng rong nào vừa tất tả chạy nép vào hiên nhà. Gánh hàng chưa kịp phủ vải... Ướt nhẹp... Mưa nhiều như nếp nhăn trên mặt bà...
Màu mưa... Giống như màu nắng. Những cơn mưa bóng mây vụt qua vài phút... Mưa màu vàng óng ánh...
|