Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 187|Trả lời: 0
In Chủ đề trước Tiếp theo

chuyến xe đầu

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements
Chần chừ đứng trước trạm xe buýt phía kia đường, em đang phân vân không biết liệu mình có nên bắt chuyến xe ấy để quay về nơi đây không. Lòng em thì đã quyết, nhưng nỗi lo sợ cứ ám ảnh khiến em thấy mình sao yếu đuối quá. Em đã bỏ qua 4 chuyến xe 150 để lấy lại bình tĩnh và sự can đảm mà tối qua em nung nấu. Đến chuyến thứ 5, em hít một hơi thật sâu rồi bước lên xe mà người còn run lắm.

Anh thấy đấy, cơ thể em vốn dĩ đã yếu, lại còn bị say xe nữa, vậy mà không hiểu sao lần này em lại liều đến thế. Em không biết động lực ở đâu cho em quyết định điều này, em càng không hiểu vì cớ gì mà em lại làm một việc mà em chưa bao giờ dám nghĩ tới. Phải chăng vì nhớ nhà, nhớ gia đình và nhớ anh quá phải không anh?

Chọn cho mình chiếc ghế trống kế bên cửa sổ, em đưa mắt nhìn sang bên đường, Sài Gòn giờ này tấp nập quá, chắc ai cũng vội vã chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Em cũng thế, cũng đang nôn nao chờ đến giây phút được đặt chân về nơi em đã lớn khôn. Mọi thứ cứ xa dần cho tới khi khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn trong em là sự bồi hồi và nỗi bối rối không nguôi. Biết sao được, lần đầu đi xe buýt, lại còn đi xa nữa, làm thế nào mà không lo sợ phải không anh?

Bỏ lại sau lưng mảng kí ức nhạt nhòa của chuỗi ngày sống nơi thành phố xa lạ, em an nhiên tự nhủ bản thân sẽ chẳng sao đâu vì cái gì cũng có lần đầu của nó mà. Đặt tay lên ***g ngực nghe tiếng nhịp tim đang dồn dập, em mới thấy em hôm nay sao khác quá em của ngày hôm qua. Em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi này, anh có cảm nhận được điều ấy không anh? Em đang tưởng tượng sẽ thế nào nếu lúc ấy em nản lòng và chọn cách quay lại? Chắc em sẽ hối hận lắm anh nhỉ. Bởi đâu dễ mà em có được khoảng thời gian rảnh rỗi này, càng không dễ để em có đủ can đảm mà bước lên xe buýt thêm lần nữa. Thật may vì em đã không làm thế và thật hạnh phúc vì em đã lại trở về bên anh. Anh biết trong suốt chặng đường đó em đã làm gì để có thể đủ sức mà về đến đây không? Em đã nghĩ đến anh, nghĩ đến cái khoảnh khắc được cùng anh ngắm hoàng hôn trên biển, nghĩ đến bầu trời đầy sao ở Vũng Tàu và nghĩ đến nụ cười của mẹ khi thấy em về thăm nhà. Tất cả điều ấy khiến em thấy háo hức và có thêm động lực để tiếp tục chặng đường còn lại của mình.

Vậy là chuyến xe buýt đầu tiên đã đưa em về lại nơi đây nhưng điều em nhận được thì nhiều hơn thế nữa. Bởi giờ đây, em đã học được cách đối diện với nỗi sợ của riêng mình, học được cách mạnh mẽ để thực hiện những gì em mong muốn. Em biết không gì là không thể, chỉ cần mình có niềm tin và nghị lực để vượt qua nó thôi phải không anh? Mọi thứ vốn dĩ đều không quá khó khăn như những gì em vẫn hằng tưởng tượng. Chỉ là em quá nhút nhát nên không dám thử sức của mình thôi. Nhưng giờ thì em đã làm được rồi, em đã vượt qua thứ rào cản mang tên nỗi sợ vô hình, em đã tự tin hơn trên bước đường tự lập. Em bắt đầu biến ánh mắt của mình để nhìn cuộc sống theo một khía cạnh khác - một khía cạnh mà chỉ những ai dám nghĩ và dám làm mới có thể tồn tại. Em xứng đáng tự thưởng cho mình một li nước mía mát lành và ngồi ngắm dòng người qua lại lúc phố tan tầm phải không anh?
____________________________________________________________________
05.09.2013
Ngô Dạ An


Thread Hot
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Tháng 8, mùa y
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Hãy học cách
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Nơi Đặt Niềm
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Nhấn F5 cho cuộ
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Bài Học Đầu T
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Đọc Và Suy Ng
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Em mệt nhoài kh
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Yêu và tha thứ
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] chuyến xe đầu
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Một tấm lòng
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Những Con Sâu R
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Đừng ngại nói

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 13-4-2025 02:34

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách