|
Những phong tục và cách ứng xử ở nước ngoài
Cho dù bạn thích hay không, bạn là một đại diện của Hoa Kỳ một khi bạn đi dulịch đến nước ngoài. Nhiều người đã đến để kết hợp những câu hỏi như:"Đừng bạn có một cốc cà phê của Mỹ?" hoặc "Bạn không nói tiếng Anh à?" hay "Chúng tôi không làm như thế ở đây" ( dịch là ở nhà cũng đuợc nhưng không hay)." Đó là những hành vi của người Mỹ điển hình ở nước ngoài.
Tuy nhiên, có những điều mà bạn không thể làm khi bạn đi du lịch vì chúng được coi là bất lịch sự, chẳng hạn như: chụp ảnh của người dân mà không xin phép của họ, những hành động chỉ trích, chê bai hoặc thích thú của nguời dân địa phương là xa lạ với bạn, chào hỏi nguời khác một cách quá quen thuộc, quá nhanh (ví dụ, tát một người nào đó ở mặt sau, ngay cả khi cử chỉ thiện chí là tốt).
Để được coi là một đại sứ tốt (và tránh được xấu hổ cho bảnthân), một lời khuyên bổ ích là nên đọc một vài cuốn sách hoặc nghiên cứu trựctuyến về văn hóa và phong tục của nước bạn có kế hoạch đến thăm.
Quần áo, Cách ăn mặc: Mặc quần ngắn (short) trước công chúng nói chung là không được chấp nhận trong hầu hết các nơi trên thế giới, bao gồm cả một số nước châu Âu.Ở các nước Ả Rập, cổ áo thấp, áo sơ mi không tay và váy ngắn thì chắc chắn là một ý tưởng tồi. Khi nghi ngờ, nên ăn mặc dè dặt. Ngoài ra, mặc dù thật hấp dẫn để ăn mặc theo phong cách địa phương, chẳng hạn như mặc một áo sari ở Ấn Độ,. Nhạy cảm với văn hóa - đôi khi các công dân địa phương sẽ đánh giá cao nỗ lực của bạn để phù hợp, đôi khi nó sẽ được coi là một sự xúc phạm.
Chào hỏi/ đụng chạm: bắt tay là một hình thức gần như phổ biến và hầu hết đuợc chấp nhận ở khắp nơi của lời chào. Tuy nhiên, ở một số nước, như Nhật Bản, một cây cung truyền thống từ thắt lưng xuống là ưa thích. Hãy cẩn thận khi bạn có địa chỉ người nào đó, không sử dụng tên họ của nguời khác, trừ khi bạn được mời làm như vậy. Ở một số nước, bạn sẽ thấy rất nhiều ôm và hôn nhau xảy ra trong số những người dân địa phương (Hy Lạp, Ý,Latin nước, các quốc gia Slav), môt sự trìu mến ôm hoặc hôn nhẹ lên má mà bạn chia sẻ với một người quen mới là tốt, nhưng thường nếu bạn đáp ứng, không nên là người bắt đầu nó.
Ngôn ngữ / Cử chỉ: Tham gia một khóa học nhanh về ngôn ngữ của đất nước bạn sẽ được viếng thăm thì kết quả là hiếm khi bạn đuợc làm chủ của tình huống. Thay vào đó, tìm hiểu một số biểu hiện lịch sự ( như tạm biệt, cảm ơn) và thư giãn. Tiếng Anh khá phổ biến trên toàn thế giới, đặc biệt là ở những khu vực du lịch, và bạn có thể bao sử dụng các ngôn ngữ hình thể để nói lên điều bạn muốn nói. Tuy nhiên, một số cử chỉ Mỹ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau ở các nước khác. Ví dụ, tại Bulgaria, khi bạn lắc đầu có nghĩa là "có, đồng ý" (shaking your head horizontally: lắc đầu), còn gật đầu có nghĩa là "không, không đồng ý" ( shaking it vertically: gật đầu). Ngoài ra bằng cách sử dụng cử chỉ Mỹ cho "OK" (ngón cái và ngón trỏ tạo ra một vòng tròn với các ngón tay khác chỉ lên) có thể lúng túng. Tại Brazil cử chỉ đó có nghĩa là "ốc vít bạn": ở Nhật Bản có nghĩa là "tiền": ở miền Nam nước Pháp nó có nghĩa là "không" hoặc "vô giá trị".
Thực phẩm / Đồ uống: Bạn có thể thấy mình nhìn chằm chằm xuống ở một món ăn địa phương - súp rắn ở Trung Quốc, một burger bò Tây Tạng ở Tây Tạng, món mắt cừu ở Saudi Arabia, óc bò ở Pháp - và tự hỏi phải làm gì, đặc biệt nếu bạn là một khách trong nhà người khác. Hãy dũng cảm, cắn nhỏ, và giả vờ mùi vị như một cái gì đó bạn thích. Khi trình bày với một thức uống có cồn mạnh mẽ, giống như ruợu Ouzo ở Hy Lạp, uống từng ngụm nhỏ và dừng lại khi bạn phải (bạn có thể từ chối, viện dẫn lý do y tế như một cái cớ của bạn). Hãy nhớ rằng người Ấn Độ giáo và một số Phật tử không ăn thịt bò (bò là con vật thiêng liêng); người Hồi giáo không ăn thịt heo, và người Hồi giáo nghiêm ngặt kiêng rượu. Nếu bạn đang ăn với người Hồi giáo, không bao giờ chạm vào thức ăn bằng bàn tay trái của bạn ( vì theo họ tay trái được sử dụng trong việc vệ sinh, tắm rửa nên được coi là mất vệ sinh và sử dụng nósẽ gây khó chịu cho nguời khác).
Hoà nhập với xã hội / Đối thoại: Nếu bạn đang làm quen với lịch sử và văn hóa của đất nước, bạn không nên nản chí. Nói chung, một số chủ đề có thể nhạy cảm hoặc gây tranh cãi, chẳng hạn như tôn giáo, tiền bạc, chính trị và tình dục không nên nói. Nhưng tính cách tự nhiên của người dân là rất quan trọng. Người Nhật không muốn nói về chiến tranh thế giới II, Pháp cau có với các câu hỏi cổ điển của Mỹ: "Bạn làm gì để kiếm sống", người Trung Quốc gọi đất nước của họ "Trung Quốc" hay"Cộng hòa nhân dân Trung Quốc" - không "Đại lục", người dân ở Scotland là "Scotland" hoặc "Scotsmen", không"Scotch" (đồ uống) hoặc "người Scotland" (ngôn ngữ hoặc các kẻ khủng bố).
|
|