Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 308|Trả lời: 0
In Chủ đề trước Tiếp theo

[Truyện ngắn] Không đề

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements
Mới những ngày cuối tháng 12 mà sao trời lạnh thế. Nhật khum người châm điếu thuốc thứ 3 từ lúc cậu đứng đợi Nhung ngoài cổng trường. Tan học cũng phải được hơn nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy bóng Nhung đâu, cậu lôi di động ra xem giờ và đọc lại dòng tin nhắn của cô nhắn cho cậu tối qua: “Chiều mai 5h qua đón em nhé”.

Từ trước đến nay Nhật vẫn luôn tự hào về độ cuốn hút phái nữ của mình. Sở hữu vẻ ngoài cao ráo trắng trẻo và khuôn mặt đẹp trai với mái tóc bồng bềnh lãng tử, không ít cô gái chịu chết dưới chân cậu

Khái niệm “yêu đơn phương” là cái gì đó cực kỳ lạ lẫm đối với Nhật, nhưng cuộc đời thật khó có ai ngờ, chính cậu lại đang yêu đơn phương một người con gái, một người vừa trải qua một cuộc chia tay đầy nước mắt, và thật khó khăn hơn khi cô ta luôn chỉ coi cậu như một người bạn. Phải, chỉ như một người bạn.

Làm thế nào hơn được? Rõ ràng cậu quen Nhung chưa đủ lâu, hiểu cô chưa đủ rõ để có thể làm được cái gì đó thực sự có ý nghĩa cho cô. Nhưng cậu vẫn quan tâm đến cô, vẫn muốn chăm sóc cho cô, và hơn hết, cậu vẫn yêu cô. Có lẽ, vì cậu đã thấy cô thay đổi thế nào, trước và sau khi chia tay. Có lẽ, vì cậu hình như cũng biết những cảm giác trong tim cô bây giờ...

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì bỗng “Tít tít”, tiếng báo có tin nhắn, là của Nhung: “Đợi em tí nữa nha, hôm nay trực nhật mà quên mất”

Trời rét run, Nhật đã muốn bỏ về từ lúc nãy, lại gặp thêm tin nhắn đó, máu nóng trong người nổi lên. Nhật định bỏ về nhưng lại nghĩ đến cảnh Nhung phải đi bộ lầm lũi về giữa cái lạnh giá mùa đông, cậu lại không nỡ. Chỉ còn biết lầm bầm: “Dám để bố đợi lâu nhé, tí nữa biết tay ta.”

Trời đã nhá nhem, Nhung bước ra, hối hả chạy về phía Nhật. “Em xin lỗi, mình đi thôi.” Con wave ghẻ hàng ngày cậu vẫn dùng để đi học nay được thăng chức – chở Nhung. Nhung không biết rằng Nhật đã để ý thấy nước đọng lại trên khóe mắt hoe đỏ của cô. Nhật gặng hỏi:

“Hôm nay em gặp lại Tuấn à?” “Vâng ạ!” không kìm nổi nước mắt, cô lại bật khóc. “Ừ” Nhật khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh run…”Anh hiểu mà, nín đi”

Khẽ dựa vào lưng Nhật, Nhung cảm thấy thật ấm áp.

Vừa về đến, Nhật đã phải về ngay. Như cậu nói, cậu về chở má đi bơi. Đi được chừng 5 phút, chiếc 1208 reo toáng lên, tiếng nhạc thật lạ lùng. Nhật giật mình suýt ngã xe “Thằng bỏ mẹ nào đổi nhạc chuông của bố nhỉ”. Là Nhung gọi:

“Anh ơi, em thấy hoa xuyến chi đẹp quá, ngắt vào ngửi thử nhưng giờ không chịu nổi, em đau đầu chóng mặt quá, hu hu”

Nhật tái mặt: “Em bình tĩnh, giờ em lấy tay bịt mũi lại đừng thở không khí có mùi đó, độc sẽ không lên não được, anh sẽ đến ngay”, bụng vẫn nghĩ thầm “Hoa cứt lợn thì nói đại là cứt lợn đi, còn xuyến chi…cái đấy mà cũng ngửi…”

Nói rồi Nhật quay xe, chạy một mạch đến nhà Nhung. Phóng thẳng vào nhà, thấy Nhung vẫn lấy tay bịt chặt mũi miệng, mắt mở trừng trừng. Hóa ra cô bị ngạt thở vì lời khuyên của Nhật chứ không phải vì hoa. Vội vã  gỡ tay Nhung ra, nhanh chóng hô hấp nhân tạo…

Nhật dìu Nhung vào nhà đặt nàng xuống giường nằm, đem nước cho nàng uống, vừa lúc đó bố,mẹ nàng cũng đi làm về, Nhật bước ra chào hai bác, báo cáo sự tình rồi quay đầu con Wave tàu lủi thủi chạy về, chạy thẳng vào phòng cậu lại nằm đặt tay lên trán suy nghĩ mông lung...

19h10’  Tiếng tivi từ nhỏ chuyển sang to dần “Thay mặt Chính phủ, Ban truyền giáo trung ương xin thông báo, hiện các nhà khoa học vừa phát hiện một tiểu hành tinh đang tiến về phía Trái Đất với tốc độ rất nhanh. Khả năng va chạm là 100%.

Các chuyên gia đã không thể làm gì nữa. Cả thế giới này sẽ phải hứng chịu hậu quả. Chúng ta còn 24h. Mong mọi người dân không náo loạn, tận hưởng phần lại của cuộc đời mình với bạn bè, người thân. Chúng tôi thành thật xin lỗi”

Sững người, Nhật không còn dám tin những giừ mình nghe nữa, cậu chạy vội xuống nhà. Ở đó mẹ cậu cũng đang ú ớ, mặt thất kinh, miệng không nói nên lời. Đến lúc này, Nhật cũng khuỵu xuống sàn nhà, vẻ mặt như điên dại…


Cả đêm qua Nhật không ngủ được, người dân đã bắt đầu xôn xao, tivi phát suốt đêm, radio cũng thông báo về cái tin chấn động ấy. Hai mẹ con Nhật đã quyết định sẽ vui vẻ tận hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Bây giờ đã là 6h sáng, ở bên ngoài các tu sĩ và rất nhiều người tập trung rất đông, họ cầu nguyện một điều kì diệu sẽ đến với chúng ta, cứu lấy cuộc sống ngắn ngủi này. Họ còn 13h. Ở đầu phố, một bọn trẻ con đang tụ tập với nhau. Nhật có thể nghe rõ chúng nói chuyện

Chúng định làm 1 tấm biển “Chào mừng đến với Trái Đất”. Không hiểu người lớn đang gieo vào suy nghĩ của bọn nhóc ngây thơ này thứ gì nữa. Dù sao cũng tốt. Bọn trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng đón nhận thử thách một cách can đảm hơn chính những người lớn tự cho mình chín chắn.

Một số bọn họ đang tràn vào ngân hàng cướp bóc, gây cháy nổ…những cảnh đánh nhau, cưỡng bức tràn ngập khắp phố. Thật không thể tưởng tượng nổi những cảnh đang xảy ra.

Lúc này, có một chàng trai, dáng mảnh khảnh, đang lầm lũi đi trên con đường đến nhà Nhật. Đó chính là Tuấn – chàng trai ngày hôm qua đã làm tan nát trái tim Nhung. Tuấn sống một mình từ nhỏ, bố mất sớm, mẹ đi nước ngoài sống cùng người chồng kế, hàng tháng vẫn gửi tiền đều đặn về cho Tuấn.

Có lẽ do sống thiếu tình cảm từ nhỏ, Tuấn khá lầm lì, ít kết bạn. Một ngày ôm máy tính 12h, thời gian còn lại là ăn học và ngủ, chỉ có mỗi thằng bạn thân là Nhật. Nhung đến như định mệnh…

Tuấn đến trước nhà Nhật, khẽ để một lá thư trước cửa, bấm chuông rồi lặng lẽ quay gót và bước đi, đôi chân trĩu nặng nhấc từng bước một, những bước đi vô định cứ dẫn Tuấn đi một cách vô thức như được lập trình sẵn. Tuấn chợt dừng lại trước cây cầu bắc qua dòng sông nhỏ mà Tuấn thường hay ra những lúc buồn.

Những kí ức chợt như ùa về trong Tuấn, cây cầu nhỏ nhưng chứa biết bao kỉ niệm ngày xưa, là nơi mà Tuấn cùng Nhật thả diều, đá bóng, cũng là nơi mà Tuấn đã gặp Nhung lần đầu. Cảm giác thật yên bình, không gian xung quanh tưởng như chẳng thể yên tĩnh hơn, thời gian như ngưng đọng lạ

Tuấn đặt áo khoác xuống đường cùng đôi giày, rồi leo lên lan can cầu. Những cơn gió cứ thổi vào mặt thật sảng khoái, cứ như thể muốn thổi tung cơ thể của Tuấn bay lên bầu trời xanh vời vợi. Nhìn bóng chim nhỏ chao liệng trên bầu trời, Tuấn miên man trong những dòng suy nghĩ đứt quãng, chậm chạp…

"Ước gì ta được làm chú chim nhỏ kia, được bay lượn trên bầu trời, tự do tự tại, không phải nghĩ suy...

Những giọt nước mắt lại trào ra, rồi bất chợt, Tuấn buông mình xuống...

"Nhật ơi, em yêu anh..."

Những giọt nước mắt nhỏ bé của Tuấn bay theo gió, rồi lại rớt xuống dòng sông, cũng như Tuấn cố gắng tìm kiếm cái cảm giác tự do cuối cùng trong đời rồi kết thúc cuộc đời của mình vậy. Những lời cuối cùng trước khi tự do cũng là những lời Tuấn viết trong thư cho Nhật, thật đau lòng.

10h30’ và Tuấn đã ra đi mãi mãi, cậu kết thúc cuộc sống ngắn ngủi trước tất cả mọi người, một cái kết mà cậu cho là nó rất có ý nghĩa trong cuộc đời của cậu. Có lẽ là vậy…

15h47’… Nhung buồn bã, mắt đỏ hoe vì khóc, vì sợ. Cô sợ phải rời bỏ thế gian này, cô muốn được sống. Chưa bao giờ cô muốn được sống như lúc này. Cô sẵn sàng đánh đổi tất cả để có thể có thêm thời gian cùng gia đình, lại được vui chơi, lại được trò chuyện, mắng mỏ, nũng nịu.

Cô nhớ, nhớ tất cả. Cô không chịu được cảnh sẽ phải chìm vào bóng tối mãi mãi. Nhung chợt để ý có một lá thư trước cổng nhà mình, cô mở ra xem… Là thư của Tuấn:

"Hi, chào em, cô gái bé bỏng. Anh viết cái này là muốn xin lỗi em Nhung à! Người anh có lỗi nhất chính là em, xin hãy tha thứ cho anh. Có thể em sẽ sốc khi đọc được những dòng này nhưng sự thật anh bị đồng tính, nên anh không thể nào đến với em được.

Từ cấp 3, anh đã biết mình bị đồng tính, xấu hổ, đau khổ là cảm giác anh lúc đó, anh đâu muốn như thế. Sao ông trời có thể tàn nhẫn đến mức vậy, anh muốn là người bình thường lắm. Ngay cả mẹ anh, họ hàng nhà anh cũng không chấp nhận được, họ mắng nhiếc, đánh đập để anh trở thành đàn ông và bắt anh phải có bạn gái bằng bất cứ giá nào.

Lên đại học, anh đã cố gắng quen em, những mong sẽ thay đổi nhưng vẫn không được. Anh đã làm khổ em rồi.

Người anh thực sự yêu là Nhật. Lúc biết Nhật thích em, anh đã đau khổ lắm, nhưng anh vẫn quyết định rút lui để hai người được hạnh phúc. Ít ra anh cũng làm được một việc đúng đắn trong đời. Cuối cùng anh đã có thể sống thật với giới tính của mình. Anh xin lỗi vì kéo em vào việc này. Anh xin lỗi em nhiều, hãy quên anh đi..."

Đánh rớt lá thư xuống đất, Nhung phải cố gắng lắm để không bị ngã, cô bị sốc thực sự. Người mà cô yêu bấy lâu nay lại đồng tính. Đúng là tận thế đến nơi rồi, xã hội thật bất công, sao một cô gái tốt như Nhung lại phải chịu những cảnh này.

Đến tận bây giờ Nhung vẫn không thể tin vào những gì vừa trải qua. Tay cầm lá thư của Tuấn mà cô đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, Nhung lững thững đi dạo trong công viên, con đường vắng vẻ sâu hun hút nằm giữa hai hàng cây lúc này đã trơ trọi lá, con đường mà Tuấn đã dẫn cô đi dạo trong buổi hẹn đầu.

Nhung vừa bước vừa nhắm mắt, cô như cảm thấy bàn tay anh đang nắm chặt tay mình, nụ cười hồn nhiên và giọng nói ấm áp ngày nào của anh vẫn như văng vẳng bên tai cô: "Anh sẽ không bao giờ xa em đâu, ngốc ạ". Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má Nhung… Trên bầu trời sao chổi đã đến tận nơi…

Lúc này là 19h10… gió như cũng mỉm cười. Nhất định Nhung sẽ được gặp lại Nhật, nhất định, nhất định vậy…

Thread Hot
[Làm văn] Nghị luận xã hội về đức tính tru
[Làm văn] Đóng vai Trọng Thủy kể lại truyện
[Triết Lý Cuộc Sống] 76 câu nói hay nhất..
[Văn học Việt Nam] Cảm nhận về thân phận n
[Văn học Việt Nam] Phân tích đoạn trích Tr
[Ôn thi ĐH - CĐ] So sánh Chiến tranh đặc biệ
[Lịch sử Việt Nam] So sánh Cương lĩnh chí
[Làm văn] Em hãy đóng vai Cám và kể lại câ
[Tiếng Pháp] Le passé composé (Thì Quá khứ k
[Văn học Việt Nam] Phân tích nhân vật anh t
[Địa lý Việt Nam] Địa lý 7 vùng Kinh tế
[Phổ Thông] Viết lại câu cho nghĩa không đ

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 17-4-2025 07:39

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách