Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 183|Trả lời: 0
In Chủ đề trước Tiếp theo

Một tấm lòng

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements

Chiều ngả, nhưng cái nắng đầu hạ vẫn ngập tràn trên những con phố. Khu chợ nhỏ tấp nập người mua kẻ bán, những quầy hàng xếp la liệt xuống cả một góc đường. Bên kia, trên đám vỉa hè chật chội mấy chị hàng xén còn khá trẻ giọng vang lanh lảnh tranh khách, chào hàng. Ai cũng nhanh nhanh chóng chóng để bán thêm được ít hàng cho hết ngày.

Tôi dừng lại trước chiếc xe máy cũ kĩ chở đầy những mớ rau lủng củng, người đàn ông trung niên tóc đã bạc phân nửa mồ hôi nhễ nhại đang chào mời khách, nhưng chẳng mấy ai mua. “Bác bán cho cháu hai mớ rau này với ạ!”, tôi lật tìm nhưng gần như mớ rau nào cũng héo quắt vì nắng. Chiếc áo công nhân bạc phếch ướt thẫm, ông lấy vạt áo lau mạnh những giọt mồi hôi đang ứa đầm trên trán : “Nhà bác hơi xa, nên chạy xe lên đến đây nắng quá rau cũng héo mất, chứ rau sạch đấy cháu ạ. Mà chắc cháu là sinh viên hả? Bác chỉ lấy hai nghìn một mớ thôi!” rồi nhanh tay gói gém cẩn thận vào chiếc túi ni lông cho tôi cầm.

Đang loay hoay tìm tiền lẻ trả bác, bỗng tôi nghe có tiếng chửi ầm ầm phía trước. Một người phụ nữ buôn bán quần áo đang chửi một cụ già vì dừng lại bán rau trước quán chị ta. Người đàn bà một tay bồng con, một tay chống nạnh đứng giữa đường chửi bà cụ không ngớt. Bà cụ tóc bạc trắng không nói nửa lời, chiếc lưng còng chậm chạp gánh những mớ rau lầm lũi đi chỗ khác. Bàn tay cụ đầy vết chân chim, sẹo nám run run trên quảy hàng chưa vơi đi là bao nhiêu. Tôi thấy giọt nước mắt của bà lăn dài trên gò má nhăn nheo khắc khổ. Có lẽ cuộc đời truân chuyên khổ cực đã in hằn một vết chai sần khiến bà trở nên cam chịu giữa sự xô đẩy của dòng đời, bất giác tôi thấy khóe mắt mình cay cay.

Giữa khu chợ tấp nập, đường đông, nhưng dường như không ai để ý đến bà. Bỗng người đàn ông tôi chưa kịp trả tiền chạy lại chỗ bà cụ, tay đỡ lấy đôi quang gánh: “Bà ơi! Con đứng vẫn còn chỗ, bà vào đây bán cùng con!”.

Bà cụ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đáng tuổi con mình gật đầu đầy cảm động, bàn tay bà run run lại kéo vạt áo lau giọt nước mắt hòa cùng mồ hôi ướt đẫm…

Hình ảnh đó cứ mãi theo tôi trên con đường về. Thì ra, giữa những âm điệu xô bồ, hỗn loạn của cuộc sống vẫn còn có những khoảng lặng đẹp đẽ và bình yên. Sự cảm thông giữa hai mảnh đời khắc khổ của những con người lao động giúp tôi hiểu và trân trọng cuộc sống này hơn.
Phạm Nhung


Thread Hot
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Tháng 8, mùa y
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Hãy học cách
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Nơi Đặt Niềm
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Nhấn F5 cho cuộ
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Bài Học Đầu T
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Đọc Và Suy Ng
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Em mệt nhoài kh
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Yêu và tha thứ
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] chuyến xe đầu
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Một tấm lòng
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Những Con Sâu R
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Đừng ngại nói

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 13-4-2025 02:58

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách