Advertisements
Khuya....
Ngoài vườn những cơn gió đêm vẫn xào xạc như cũng đang trằn trọc thức. Drunk nhớ tùm lum chuyện, sợ ma quá nên post bài này...:'(
[audio][/audio]
Nhìn lên bầu trời đêm le lói ánh trăng sao, nghe văng vẳng bên tai tiếng hát trong trẻo như một giọng nữ opera. Giọng hát đầy mê hoặc như đang muốn kéo tôi ra khỏi cái thế giới đầy ưu tư phiền muộn ...
Để rồi tôi cảm thấy trước mắt mình là khu phố nhỏ ngày xưa, dài và hẹp, ánh đèn vàng ấm áp hắt bóng xuống mặt đường. Tôi đột ngột muốn quay bước chân đi nhưng lòng thì lại bị níu kéo.
Văng vẳng đâu đây những nốt piano thánh thót hoà lẫn giai điệu du dương của một cây vỹ cầm. Ngước ánh mắt lên những ô cửa sổ còn sáng ánh đèn như muốn tìm kiếm, bỗng chốc cất tiếng thở thật nhẹ nhàng ...
Cơn gió đêm lùa đến mang theo trong không gian tiếng hát lúc trầm lắng, lúc ngân nga và có lại lúc vút cao lên như muốn chạm đến những vì tinh tú. Cái thanh âm ngọt ngào sâu lắng ấy khiến cho tâm hồn của một kẻ lang thang như chất chứa thêm nhiều tâm sự ....
"Em cảm thấy rất mệt mỏi vì phải kềm nén những nỗi sợ hãi thật trẻ con. Và nếu Anh phải ra đi , Em mong rằng Anh sẽ đi thật sự. Vì sự hiện diện của Anh vẫn còn quan quẩn đâu đây. Nó không để cho Em được yên... Những vết thương dường như chẳng thể lành, và những nỗi đau thì vẫn sững sờ trước mặt .Có rất nhiều thứ mà thời gian chẳng thể nào xoá mờ được đâu ..."
Người ta vẫn bảo với nhau rằng thời gian sẽ là phương thuốc diệu kỳ xoá đi những vết đau lòng. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Thời gian chỉ có thể khiến người ta quên đi những nỗi đau. Nhưng chỉ có tình yêu mới có thể làm nó lành lặn hẳn ...
Tôi đã như dừng bước để lắng tai nghe những lời hát như lắng nghe chính tiếng lòng mình đang nói. Không có Anh bên cạnh đêm thật dài và ngày cũng trở nên trống rỗng. Nhưng thực sự tận đáy lòng tôi vẫn luôn vang lên những nỗi khát khao, mong ước như ngày nào ...
"Khi Em khóc Anh đã lau khô những giọt lệ
Khi Em muốn thét lên Anh là người xua tan đi những nỗi sợ hãi .
Và Anh đã nắm lấy tay Em cùng vượt qua những tháng năm ấy .
Và giờ đây tất cả những gì Em muốn nói là ...
"Tất cả những gì của Em, Em vẫn giữ nó cho Anh... "
" When you cried I'd wipe away of all your tears . When you'd sceam I'd fight away of all your fears . And I've held your hand through all of the years . But you still have all of me."
![]()
Em cũng đã từng làm cho anh say đắm. Nhưng những tháng ngày đó đã trôi qua. Để rồi giờ đây Em đang sống trong nỗi khắc khoải cùng cuộc sống mà Anh đã bỏ lại phía sau. Khuôn mặt Anh đã từng xuất hiện trong những giấc mơ ngọt ngào êm ái ngày xưa. Giọng nói của Anh đã từng khiến Em như mất hết những sự minh mẫn. Thế mà giờ đây, chỉ có một mình Em, trên con đường quen thuộc ngày nào, vẫn đợi Anh ...
Anh không còn bên Em nữa... chỉ còn những âm thanh du dương kia như đang chuyện trò cùng Em.
" You used to captivate me by your resonating light. But now I'm bound by the life you left behind. Your face it haunts my once pleasant dreams. Your voice it chased away all the sanity in me .... "
Khó khăn lắm mới có thể Em mới tự bảo với mình rằng... Anh đã ra đi, cho dù rằng, Em vẫn cảm nhận đâu đây hình bóng của Anh.
Và, ở góc của con phố ấy, nơi có những tán cây và hoa vẫn rụng mỗi mùa, bóng dáng Em vẫn âm thầm chờ đợi Anh. Nụ cười tươi trong nắng sáng lung linh, bước chân nhẹ trong bóng chiều yên tĩnh và trong cả mưa đêm ướt lướt thướt mái tóc dài ...
" I've tried so hard to tell myself that you're gone. And though you're still here with me. I've been alone all along ..."
Và thế rồi những cơn mơ lại đến thật lờ mờ, vẫn nghe văng vẳng bên tai những nốt piano và violon réo rắt thiết tha ...
P.s: drunk cũng cất giữ trog ngăn tủ kí ức mình một chuyện tươg tự thế này, hì. Trái tim người con gái là cả bí mật của đại dương sâu thẳm mà...:$
|