Advertisements
Mày ơi hôm nay là ngàybao nhiêu ý nhỉ?
- 15/11, sao?
- À không, tao chỉ hỏi thôi....
Mai Anh đột nhiên quay sang hỏi nhỏ bạn thân bên cạnh, chả hiểu từ làm sao màtừ sáng đến giờ, đầu óc nó cứ quay cuồng, cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảyra.
- Ê mày! Đứng dậy đi, bà chằn lửa đến rồi kìa!!!
Nghe con bạn giục vội, Mai Anh miễn cưỡng đứng dậy cùng cả lớp và không quênthở dài ngao ngán một cái.
- Mời cả lớp ngồi xuống.
Sau khi càn quét cả lớp bằng tia nhìn có ma lực của đôi mắt sát thủ, bà chằn lửakhó chịu buông ra lời nói một cách phũ phàng.
Xì xà xì xầm....
"Rầm"- một tiếng động kinh hoàng khiến 36 quả tim giật đến thót mộtcái và sau cùng là những cái nhìn đầy sợ hãi.
- LỚP NÀY KHÔNG COI GIÁO VIÊN RA GÌ HẾT PHẢI KHÔNG?
Một chất giọng khản đặc đầy sự hằn học vang lên.
Im lặng....
Bà ta như có ý kiến gì đó, vội vàng gọi cái lớp trưởng lên. 10 giây, 15 giây,rồi 20 giây, mắt cái Hà lớp trưởng mở to, miệng há hốc không nói được lời nàotrong sự tò mò và im ắng của cả lớp. Nó nhẹ nhàng lên tiếng, mặt cắt không cònmột giọt máu:
- Các bạn nữ ghi tên mình vào giấy rồi gập vào mang hết lên đây....
Cả lớp quay sang bên này, quay sang bên kia nhìn nhau, chả ai hiểu cái mô tê gìhết nhưng vẫn phải nghe theo lời của nhỏ lớp trưởng. Đầu chúng nó bắt đầu hiệnlên đầy rẫy những câu nghi vấn cùng dấu hỏi chấm to đùng đoàng.
- Bây giờ, từng bạn trai lên một, bốc tờ giấy vào tên bạn gái nào...-nuốt nướcbọt-... thì sẽ chuyển sang ngồi cùng bạn gái đó.
RẦM!!!
Trời sập rồi! Cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ mụ giáo định bắt đổi chỗ hay sao?!! Nhỏlớp trưởng vừa ngắt lời thì lập tức chợ lại đến phiên, mặt mũi đứa nào đứa nấysưng lên, tỏ vẻ khó chịu, miệng thì không ngừng lẩm bẩm mấy câu nói quen thuộc" Cái gì cơ?", "Làm gì có chuyện vô lí ấy?", "khôngthể như thế được",...Nhìn thấy thái độ bất mãn của học sinh, bà giáo cũnggiận giữ không kém, bà ta nghầm nghĩ rằng bọn nhãi ranh định không nghe lời bàchắc? Bà ta đưa cái đôi mắt ghê người của mình nhìn quanh lớp. Tia nhìn của bàchiếu đến đâu là im lặng tới đấy.
Còn riêng Mai Anh và nhỏ Linh bạn thân bên cạnh thì câm lặng nhìn nhau đầy chuaxót, nước mắt trực trào ra. Hai đứa nó đã ngồi cạnh nhau từ hổi lớp 8 đến tậnbây giờ đã là lớp 10 rồi. Khoảng thời gian đầy ý nghĩa ấy chẳng lẽ bây giờkhông còn sao? Đau lòng quá...
......................
Sau khoảng 20 phút nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, Mai Anh đưa đôi mắt đau khổnhìn ra phía xa xăm cách nó 1 tổ-nơi Linh đang yên vị ngồi đấy. Nhỏ Mai Anh vốndĩ lắm mồm nhiều chuyện, nay lại phải ngồi cạnh tên Duy- lạnh lùng, băng giá,chẳng bao giờ nói chuyện hay cười đùa với ai ngoài mấy thằng bạn thân. Mai Anhcó nghe loáng thoáng tên Duy này nghiện game lắm, thậm chí lúc hắn hứng lên thìcó thể sẵn sàng bỏ cả ăn cả ngủ để chơi. Mà Mai Anh vốn dĩ ghét những tênnghiện game vì mấy cái đó chả có lợi lộc gì cả. Nó lắc đầu tỏ vẻ không hàilòng, ném một cái nhìn không mấy thiện cảm sang chỗ Duy.
Với cái bản tính lắm mồm vốn có, nó không bao giờ có thể chịu để cho cái mồmcủa mình lên da non. Nhưng mà nói thì chẳng biết nói với ai, ngồi bàn cuối, bêntrái là tường, đằng trước là lớp phó + lớp trưởng, còn bên phải thì khỏi phảinói nữa rồi. haizzz....
Suốt 15 phút không nói câu nào, nó sinh ra bực dọc khó chịu trong người. Liếcnhẹ sang chỗ Duy, nó thấy cậu ta đang nằm gục mặt xuống bàn, đầu nghiêng sangchỗ nó.
"Cậu ta đang ngủ thì phải?"- nhỏ Mai Anh thầm nghĩ.
Bỗng ở đâu một tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu qua mặt Duy khiến con nhỏ chói mắt. Ay dà, nhìn lúc cậu ta ngủ trông thật dễ thương chứ chẳng như lúc tỉnh táo, mặt mũi chả có tí cảm xúc gì, nhìn mà phát chán. Nhưng mà, cái đôi mắt kia sao mà lại nhắm nghiền thoải mái đến thế, hàng lông mi dài thản nhiên duỗi thẳng. Cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhỏ tự nhiên làm cho con nhỏ lấy bút chì đánh đến cốp một cái vào đầu Duy.
Đang ngù ngon lành mà bị ai đánh vào đầu thì tên Duy sẽ nổi đóa lên và đánh một trận cho xem. Từ từ mở mắt, hắn thấy một đứa con gái đang chằm chằm nhìn vào mình.
- A ha! Tôi không nghĩ là đánh thức cậu dậy dễ đến thế đâu nhá!- con nhỏ cười đắc chí.
-.....- khó chịu
Vì là con gái nên tên Duy không thèm nói gì, chỉ hằn học quay mặt ra chỗ khác.
- Ê này!- hẩy tay
- .....- quay sang nhìn.
- Cậu bị bệnh gì hay sao mà cứ im lặng như người câm thế? - thản nhiên nói.
- ......- tức lắm nhưng không thèm chấp.
- À....- gật gù- tôi hiểu rồi, hóa ra cậu bị điếc, chứ không phải bị câm đúng không? - cười lưu manh.
Đến giờ thì Duy không thể chịu được nữa rồi, ở đâu ra cái kiểu con gái trơ trẽn đến thế, nói năng chẳng có ý tứ gì cả. Thích xoắn nhau thì Duy đây cũng không ngại.
- Cậu rảnh quá nhỉ? - lạnh lùng vô cảm
- Ừm! Tôi vốn chẳng đam mê quá thứ gì nên nhàn rỗi lắm...- cười khẩy- chứ không có như cậu đâu....hihi
- ....- mỉm cười kiểu khinh bỉ- con người không có niềm đam mê thì làm sao mà có hi vọng được..-nói đểu lại- ...bảo sao...cậu vẫn cứ dậm chân tại chỗ như vậy...mãi chả khá khẩm thêm được tí nào cả....
- Cậu có vẻ hiểu rõ con người tôi quá nhỉ? - không chịu thua
- ...Cũng tương đối...kiểu con gái trơ trẽn như cậu tôi cũng tiếp xúc nhiều rồi...- cười nửa miệng
Cái gì cơ? Trơ trẽn á? Đến đây thì lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng của con nhỏ không còn nữa rồi. Nó điên hết cả người lên khi nhìn cái thái độ khinh khỉnh và lời nói thâm độc của cậu ta.
- Tưởng cậu hiền lành ít nói, ai ngờ cũng ghê gớm chua chát phết nhỉ? - ngừng một lát-.. đừng có đàn bà như thế...
Có lẽ cuộc chiến của hai đứa vẫn sẽ tiếp tục nếu như không có cái giọng khản đặc giận dữ vang lên:
- Mới đổi chỗ mà hai cô cậu có vẻ ríu rít quá nhỉ?
"Cái gì cơ? Ríu rít á?"- cả hai đứa cùng chung một suy nghĩ rồi quay sang lườm nhau.
- Hai anh chị ra ngoài hành lang đứng cho tôi!!!- bà chằn lửa gào ầm lên rồi quắc mắt nhìn.
Mai Anh tẽn tò, bẽn lẽn đi ra khỏi lớp, trong đầu rủa thầm tên ác nhân đã hại mình ra nông nỗi này.
*Tại hành lang dãy lớp 10*
- Chỉ vì cậu mà tôi phải đứng ngoài này đấy! - con nhỏ khó chịu, lườm "thằng bé" bên cạnh một cái đứt cổ.
- .....- thở dài ngao ngán.
- Tại sao cậu lại kiệm lời như thế nhỉ? - nhỏ Mai Anh quay sang gắt gỏng- ...cái thái độ này của cậu khiến người ta cảm thấy cậu kiêu căng lắm biết không?
- .....- giật mình- ....tùy họ, muốn nghĩ sao thì nghĩ....
Cái kiểu nói chuyện lạnh lùng băng giá của Duy khiến Mai Anh điên hết cả người, gương mặt của hắn chẳng có lấy một tia cảm xúc. Hắn cứ đứng im, tay thọc vào túi quần, nghe nhạc nhưng vẫn chú ý đến mấy câu nói chứa đầy sự bực dọc của Mai Anh.
- Sống buông thả thế không tốt đâu!~
Chả hiểu làm sao mà con nhỏ tự nhiên phát ngôn ra cái câu đấy.
Giật mình vì câu nói của Mai Anh, Duy quay sang nhìn với đôi mắt đen tuyền chứa đầy sự bất ngờ và ngạc nhiên.
- Cậu cứ có vẻ là bí ẩn...nhưng tôi chẳng thấy thế gì cả! Nhìn qua cái mặt cậu thôi là tôi biết hết!!!- nhỏ Mai Anh tự tin nói.
- ......- cười nửa miệng-...cậu biết gì về tôi mà nói?
- Này nhá, thế tôi hỏi tối hôm qua cậu có hứng chơi game đúng không?
- Chả liên quan...
- Sao lại không liên quan, như thế mới là mấu chốt của vấn đề đấy!.......
................
Nhỏ Mai Anh cứ thao thao bất tuyệt, chặt chém lung tung mà chẳng hề hay biết là có người đang nhìn nó, nhìn một cách bí ẩn.
- Đó! Phần trình bày của tôi đã hoàn thành!- sung sướng vì đã thỏa mãn được cái mồm- ...cậu thấy chuẩn chứ?
- Mấy điều cậu nói...- giả vờ cười cười rồi buông cho câu thẳng thừng-...thật là vớ vẩn và nhảm nhỉ...
Mặc kệ Mai Anh đang tức giận, cái mặt nó biến sắc, đỏ ửng lên, đầu xì khói, mắt quắc lửa, nhìn chẳng khác gì con trâu nước, Duy ngoảnh mặt sang chỗ khác, mở to volume lên, tập trung nghe nhạc,
và cười......
theo đúng nghĩa.........
của một nụ cười...........
Chap 2 *Tại canteen trường*
- Mày ơi...- đau khổ- ...thế là chúng mình xa nhau thật à?
Nhỏ Linh ôm Mai Anh "khóc thút thít", mồm rủa thầm bà chằn lửa ác độc đã chia rẽ những "trái tim non nớt"
- ....haizzz. Biết làm sao bây giờ khi mà chúng mình chỉ là những thiên thần nhỏ bé...- buồn bã-...sao có thể chống lại được mụ phù thủy sila được...
Nói rồi, cả 2 đứa lăn ra cười.
- ...À mà mày ngồi cạnh thằng Duy à? - Linh chợt quay ra hỏi Mai Anh sau khi cho miếng kem to tổ chảng vào miệng.
- Haizz...- thở dài ngán ngẩm-...ban nãy tao với hắn vừa chặt chém, đá xoáy nhau 1 trận nên mới bị đuổi ra khỏi lớp đấy...- hậm hực nói.
- Sao sao? Như thế nào?
Mai Anh vừa giận dữ kể lại vừa miêu tả cái thái độ khinh khỉnh của tên Duy làm cái Linh sau một hổi nghe cười sặc sụa.
- Đấy! Như thế thì làm sao mà tao chịu được!!! - cằn nhằn.
- hahahaa...- cười chảy nước mắt- ...tên đó thấy im ỉm mà cũng hài hước phết nhỉ?!!
Nhỏ Mai Anh lườm con bạn mình một cái rồi bỏ về, mặc cho con nhỏ cứ ngồi đó cười một mình.
***
Hôm sau cũng như mọi ngày, Mai Anh vội vàng lấy cái bánh sandwich rồi chạy nhanh ra bến xe.
- a...a...! Bác tài ơi! Chờ cháu cái đã....Bác ơi....
Nhỏ í ới gọi khi thấy cái xe bus từ từ chuyển bánh. Ngày nào cũng vậy, mỗi ngày đến trường là một ngày đi học muộn của nó. Mấy lần trước bác tài xế còn thương tình dừng xe lại cho nó lên, nhưng hôm nay thì đừng có mơ, cho chừa cái tội ngủ dậy muộn đi. Nhìn theo cái xe bus, nó giương ánh mắt bất lực ngậm ngùi dậm chân tại chỗ chuẩn bị phóng đến trường. Khổ thân con bé, nhà cách xa trường đến 3 cây số, mà chỉ còn 15 phút nữa là vào học rồi. Nó buồn bã nhìn đôi chân của mình và an ủi: Cố lên nhé, bé chân thân yêu!
Đang trong lúc nó chuẩn bị chạy thì bỗng dưng ở đâu đó thấp thoáng một dáng người cao cao, thong dong đạp xe đến trường. Nhìn kĩ hóa ra là tên Duy, hắn ta đi một tay, tay còn lại thọc vào túi áo, ngang nhiên nghe nhạc đi trên đường. Đôi mắt vô hồn của hắn nhìn về phía trước, mặt chẳng có lấy một tí cảm xúc. Cứ tưởng tên nào quen quen thì nhờ chở đi, còn cái bản mặt ấy thì con nhỏ có chết cũng không cần. Nó bĩu môi một cái rồi lại suy nghĩ:
"Chết cha...nhưng mà sắp vào học rồi...tiết một của bà chằn lửa...vào muộn thì chết...Hay là....nhờ hắn chở nhỉ?"
"Không được...thế thì còn gì là sĩ diện của bổn cô nương này nữa..."
Đầu nó thì nghĩ là không đời nào mình làm như thế, nhưng mà khổ nỗi em chân không chịu được áp lực này nên cứ thế phóng nhanh hơn ra chỗ tên Duy.
- Ơ ừm...Cậu chở tôi đến trường cùng được không? - Mai Anh đưa cái đôi mắt van xin lên nhìn Duy.
Cậu ta vẫn đi tiếp, không thèm để ý đến xung quanh.
- ....Này, giúp tôi với! Sắp muộn học rồi!- tỏ ra dễ thương với ánh mắt chó con.
Cậu ta vẫn đi tiếp, chẳng thèm ngó lơ đến con nhỏ tội nghiệp.
"Grrr...Đâu ra cái kiểu con trai kì cục dữ vậy? Thấy con gái như thế này mà hờ hững thế à?"- con nhỏ tức giận nhìn vào cái mặt lạnh lùng vô cảm của cậu ta và suy nghĩ.
"À được...đã đâm lao thì phải phi theo lao thôi!"
Nghĩ là làm, nhỏ Mai Anh lấy hết dũng khi, nhảy một phát lên xe của Duy. Bây giờ nó mới thấy cái trò trèo tường thật là hữu dụng.hehe
Duy thấy có cái gì đó nhảy chồm lên xe mình thì phanh kít xe lại, theo phản xạ quay ra đằng sau thì thấy con nhỏ Mia Anh đang bám chặt lấy mình.
- CẬU BỊ ĐIÊN À MÀ PHANH KÍT XE LẠI NHƯ THẾ?- nhỏ Mai Anh tức giận hét ầm ầm vào mặt Duy.
- ....- nhíu mày-... cậu làm gì mà nhảy lên xe tôi?
- ....Đùa chứ, tối gọi cậu 2 lần bảo cho đi nhờ, thế mà cậu còn cố tình không thèm trả lời là sao hả?
- ....không để ý...
Vẻn vẹn một câu ngắn gọn, Mai Anh thấy bất lực trước cái kiểu tỉnh bơ của Duy. Nó cảm nhận được cái xe đang dần chuyển bánh, bon bon đi đến trường. Tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đi nhừo cậu ta nữa, thế này là tức lắm rồi. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng luôn!
- Cậu bỏ tay ra được rồi đấy!- tên vô cảm đột ngột lên tiếng.
- .....hả....- ngơ ngác
|