Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 693|Trả lời: 24
In Chủ đề trước Tiếp theo

Ngồi cùng bàn - Truyện

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements
   Mày ơi hôm nay là ngàybao nhiêu ý nhỉ?

- 15/11, sao?

- À không, tao chỉ hỏi thôi....

Mai Anh đột nhiên quay sang hỏi nhỏ bạn thân bên cạnh, chả hiểu từ làm sao màtừ sáng đến giờ, đầu óc nó cứ quay cuồng, cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảyra.

- Ê mày! Đứng dậy đi, bà chằn lửa đến rồi kìa!!!

Nghe con bạn giục vội, Mai Anh miễn cưỡng đứng dậy cùng cả lớp và không quênthở dài ngao ngán một cái.

- Mời cả lớp ngồi xuống.

Sau khi càn quét cả lớp bằng tia nhìn có ma lực của đôi mắt sát thủ, bà chằn lửakhó chịu buông ra lời nói một cách phũ phàng.

Xì xà xì xầm....

"Rầm"- một tiếng động kinh hoàng khiến 36 quả tim giật đến thót mộtcái và sau cùng là những cái nhìn đầy sợ hãi.

- LỚP NÀY KHÔNG COI GIÁO VIÊN RA GÌ HẾT PHẢI KHÔNG?
Một chất giọng khản đặc đầy sự hằn học vang lên.

Im lặng....

Bà ta như có ý kiến gì đó, vội vàng gọi cái lớp trưởng lên. 10 giây, 15 giây,rồi 20 giây, mắt cái Hà lớp trưởng mở to, miệng há hốc không nói được lời nàotrong sự tò mò và im ắng của cả lớp. Nó nhẹ nhàng lên tiếng, mặt cắt không cònmột giọt máu:

- Các bạn nữ ghi tên mình vào giấy rồi gập vào mang hết lên đây....

Cả lớp quay sang bên này, quay sang bên kia nhìn nhau, chả ai hiểu cái mô tê gìhết nhưng vẫn phải nghe theo lời của nhỏ lớp trưởng. Đầu chúng nó bắt đầu hiệnlên đầy rẫy những câu nghi vấn cùng dấu hỏi chấm to đùng đoàng.

- Bây giờ, từng bạn trai lên một, bốc tờ giấy vào tên bạn gái nào...-nuốt nướcbọt-... thì sẽ chuyển sang ngồi cùng bạn gái đó.

RẦM!!!

Trời sập rồi! Cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ mụ giáo định bắt đổi chỗ hay sao?!! Nhỏlớp trưởng vừa ngắt lời thì lập tức chợ lại đến phiên, mặt mũi đứa nào đứa nấysưng lên, tỏ vẻ khó chịu, miệng thì không ngừng lẩm bẩm mấy câu nói quen thuộc" Cái gì cơ?", "Làm gì có chuyện vô lí ấy?", "khôngthể như thế được",...Nhìn thấy thái độ bất mãn của học sinh, bà giáo cũnggiận giữ không kém, bà ta nghầm nghĩ rằng bọn nhãi ranh định không nghe lời bàchắc? Bà ta đưa cái đôi mắt ghê người của mình nhìn quanh lớp. Tia nhìn của bàchiếu đến đâu là im lặng tới đấy.

Còn riêng Mai Anh và nhỏ Linh bạn thân bên cạnh thì câm lặng nhìn nhau đầy chuaxót, nước mắt trực trào ra. Hai đứa nó đã ngồi cạnh nhau từ hổi lớp 8 đến tậnbây giờ đã là lớp 10 rồi. Khoảng thời gian đầy ý nghĩa ấy chẳng lẽ bây giờkhông còn sao? Đau lòng quá...

......................

Sau khoảng 20 phút nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, Mai Anh đưa đôi mắt đau khổnhìn ra phía xa xăm cách nó 1 tổ-nơi Linh đang yên vị ngồi đấy. Nhỏ Mai Anh vốndĩ lắm mồm nhiều chuyện, nay lại phải ngồi cạnh tên Duy- lạnh lùng, băng giá,chẳng bao giờ nói chuyện hay cười đùa với ai ngoài mấy thằng bạn thân. Mai Anhcó nghe loáng thoáng tên Duy này nghiện game lắm, thậm chí lúc hắn hứng lên thìcó thể sẵn sàng bỏ cả ăn cả ngủ để chơi. Mà Mai Anh vốn dĩ ghét những tênnghiện game vì mấy cái đó chả có lợi lộc gì cả. Nó lắc đầu tỏ vẻ không hàilòng, ném một cái nhìn không mấy thiện cảm sang chỗ Duy.

Với cái bản tính lắm mồm vốn có, nó không bao giờ có thể chịu để cho cái mồmcủa mình lên da non. Nhưng mà nói thì chẳng biết nói với ai, ngồi bàn cuối, bêntrái là tường, đằng trước là lớp phó + lớp trưởng, còn bên phải thì khỏi phảinói nữa rồi. haizzz....

Suốt 15 phút không nói câu nào, nó sinh ra bực dọc khó chịu trong người. Liếcnhẹ sang chỗ Duy, nó thấy cậu ta đang nằm gục mặt xuống bàn, đầu nghiêng sangchỗ nó.

"Cậu ta đang ngủ thì phải?"- nhỏ Mai Anh thầm nghĩ.


Bỗng ở đâu một tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu qua mặt Duy khiến con nhỏ chói mắt. Ay dà, nhìn lúc cậu ta ngủ trông thật dễ thương chứ chẳng như lúc tỉnh táo, mặt mũi chả có tí cảm xúc gì, nhìn mà phát chán. Nhưng mà, cái đôi mắt kia sao mà lại nhắm nghiền thoải mái đến thế, hàng lông mi dài thản nhiên duỗi thẳng. Cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhỏ tự nhiên làm cho con nhỏ lấy bút chì đánh đến cốp một cái vào đầu Duy.

Đang ngù ngon lành mà bị ai đánh vào đầu thì tên Duy sẽ nổi đóa lên và đánh một trận cho xem. Từ từ mở mắt, hắn thấy một đứa con gái đang chằm chằm nhìn vào mình.

- A ha! Tôi không nghĩ là đánh thức cậu dậy dễ đến thế đâu nhá!- con nhỏ cười đắc chí.

-.....- khó chịu

Vì là con gái nên tên Duy không thèm nói gì, chỉ hằn học quay mặt ra chỗ khác.

- Ê này!- hẩy tay

- .....- quay sang nhìn.

- Cậu bị bệnh gì hay sao mà cứ im lặng như người câm thế? - thản nhiên nói.

- ......- tức lắm nhưng không thèm chấp.

- À....- gật gù- tôi hiểu rồi, hóa ra cậu bị điếc, chứ không phải bị câm đúng không? - cười lưu manh.

Đến giờ thì Duy không thể chịu được nữa rồi, ở đâu ra cái kiểu con gái trơ trẽn đến thế, nói năng chẳng có ý tứ gì cả. Thích xoắn nhau thì Duy đây cũng không ngại.

- Cậu rảnh quá nhỉ? - lạnh lùng vô cảm

- Ừm! Tôi vốn chẳng đam mê quá thứ gì nên nhàn rỗi lắm...- cười khẩy- chứ không có như cậu đâu....hihi

- ....- mỉm cười kiểu khinh bỉ- con người không có niềm đam mê thì làm sao mà có hi vọng được..-nói đểu lại- ...bảo sao...cậu vẫn cứ dậm chân tại chỗ như vậy...mãi chả khá khẩm thêm được tí nào cả....

- Cậu có vẻ hiểu rõ con người tôi quá nhỉ? - không chịu thua

- ...Cũng tương đối...kiểu con gái trơ trẽn như cậu tôi cũng tiếp xúc nhiều rồi...- cười nửa miệng

Cái gì cơ? Trơ trẽn á? Đến đây thì lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng của con nhỏ không còn nữa rồi. Nó điên hết cả người lên khi nhìn cái thái độ khinh khỉnh và lời nói thâm độc của cậu ta.

- Tưởng cậu hiền lành ít nói, ai ngờ cũng ghê gớm chua chát phết nhỉ? - ngừng một lát-.. đừng có đàn bà như thế...

Có lẽ cuộc chiến của hai đứa vẫn sẽ tiếp tục nếu như không có cái giọng khản đặc giận dữ vang lên:

- Mới đổi chỗ mà hai cô cậu có vẻ ríu rít quá nhỉ?

"Cái gì cơ? Ríu rít á?"- cả hai đứa cùng chung một suy nghĩ rồi quay sang lườm nhau.

- Hai anh chị ra ngoài hành lang đứng cho tôi!!!- bà chằn lửa gào ầm lên rồi quắc mắt nhìn.

Mai Anh tẽn tò, bẽn lẽn đi ra khỏi lớp, trong đầu rủa thầm tên ác nhân đã hại mình ra nông nỗi này.

*Tại hành lang dãy lớp 10*

- Chỉ vì cậu mà tôi phải đứng ngoài này đấy! - con nhỏ khó chịu, lườm "thằng bé" bên cạnh một cái đứt cổ.

- .....- thở dài ngao ngán.

- Tại sao cậu lại kiệm lời như thế nhỉ? - nhỏ Mai Anh quay sang gắt gỏng- ...cái thái độ này của cậu khiến người ta cảm thấy cậu kiêu căng lắm biết không?

- .....- giật mình- ....tùy họ, muốn nghĩ sao thì nghĩ....

Cái kiểu nói chuyện lạnh lùng băng giá của Duy khiến Mai Anh điên hết cả người, gương mặt của hắn chẳng có lấy một tia cảm xúc. Hắn cứ đứng im, tay thọc vào túi quần, nghe nhạc nhưng vẫn chú ý đến mấy câu nói chứa đầy sự bực dọc của Mai Anh.

- Sống buông thả thế không tốt đâu!~


Chả hiểu làm sao mà con nhỏ tự nhiên phát ngôn ra cái câu đấy.

Giật mình vì câu nói của Mai Anh, Duy quay sang nhìn với đôi mắt đen tuyền chứa đầy sự bất ngờ và ngạc nhiên.

- Cậu cứ có vẻ là bí ẩn...nhưng tôi chẳng thấy thế gì cả! Nhìn qua cái mặt cậu thôi là tôi biết hết!!!- nhỏ Mai Anh tự tin nói.

- ......- cười nửa miệng-...cậu biết gì về tôi mà nói?

- Này nhá, thế tôi hỏi tối hôm qua cậu có hứng chơi game đúng không?

- Chả liên quan...

- Sao lại không liên quan, như thế mới là mấu chốt của vấn đề đấy!.......

................

Nhỏ Mai Anh cứ thao thao bất tuyệt, chặt chém lung tung mà chẳng hề hay biết là có người đang nhìn nó, nhìn một cách bí ẩn.

- Đó! Phần trình bày của tôi đã hoàn thành!- sung sướng vì đã thỏa mãn được cái mồm- ...cậu thấy chuẩn chứ?

- Mấy điều cậu nói...- giả vờ cười cười rồi buông cho câu thẳng thừng-...thật là vớ vẩn và nhảm nhỉ...

Mặc kệ Mai Anh đang tức giận, cái mặt nó biến sắc, đỏ ửng lên, đầu xì khói, mắt quắc lửa, nhìn chẳng khác gì con trâu nước, Duy ngoảnh mặt sang chỗ khác, mở to volume lên, tập trung nghe nhạc,
và cười......
theo đúng nghĩa.........
của một nụ cười...........

Chap 2
*Tại canteen trường*


- Mày ơi...- đau khổ- ...thế là chúng mình xa nhau thật à?

Nhỏ Linh ôm Mai Anh "khóc thút thít", mồm rủa thầm bà chằn lửa ác độc đã chia rẽ những "trái tim non nớt"

- ....haizzz. Biết làm sao bây giờ khi mà chúng mình chỉ là những thiên thần nhỏ bé...- buồn bã-...sao có thể chống lại được mụ phù thủy sila được...

Nói rồi, cả 2 đứa lăn ra cười.

- ...À mà mày ngồi cạnh thằng Duy à? - Linh chợt quay ra hỏi Mai Anh sau khi cho miếng kem to tổ chảng vào miệng.

- Haizz...- thở dài ngán ngẩm-...ban nãy tao với hắn vừa chặt chém, đá xoáy nhau 1 trận nên mới bị đuổi ra khỏi lớp đấy...- hậm hực nói.

- Sao sao? Như thế nào?

Mai Anh vừa giận dữ kể lại vừa miêu tả cái thái độ khinh khỉnh của tên Duy làm cái Linh sau một hổi nghe cười sặc sụa.

- Đấy! Như thế thì làm sao mà tao chịu được!!! - cằn nhằn.

- hahahaa...- cười chảy nước mắt- ...tên đó thấy im ỉm mà cũng hài hước phết nhỉ?!!

Nhỏ Mai Anh lườm con bạn mình một cái rồi bỏ về, mặc cho con nhỏ cứ ngồi đó cười một mình.

***

Hôm sau cũng như mọi ngày, Mai Anh vội vàng lấy cái bánh sandwich rồi chạy nhanh ra bến xe.

- a...a...! Bác tài ơi! Chờ cháu cái đã....Bác ơi....

Nhỏ í ới gọi khi thấy cái xe bus từ từ chuyển bánh. Ngày nào cũng vậy, mỗi ngày đến trường là một ngày đi học muộn của nó. Mấy lần trước bác tài xế còn thương tình dừng xe lại cho nó lên, nhưng hôm nay thì đừng có mơ, cho chừa cái tội ngủ dậy muộn đi. Nhìn theo cái xe bus, nó giương ánh mắt bất lực ngậm ngùi dậm chân tại chỗ chuẩn bị phóng đến trường. Khổ thân con bé, nhà cách xa trường đến 3 cây số, mà chỉ còn 15 phút nữa là vào học rồi. Nó buồn bã nhìn đôi chân của mình và an ủi: Cố lên nhé, bé chân thân yêu!

Đang trong lúc nó chuẩn bị chạy thì bỗng dưng ở đâu đó thấp thoáng một dáng người cao cao, thong dong đạp xe đến trường. Nhìn kĩ hóa ra là tên Duy, hắn ta đi một tay, tay còn lại thọc vào túi áo, ngang nhiên nghe nhạc đi trên đường. Đôi mắt vô hồn của hắn nhìn về phía trước, mặt chẳng có lấy một tí cảm xúc. Cứ tưởng tên nào quen quen thì nhờ chở đi, còn cái bản mặt ấy thì con nhỏ có chết cũng không cần. Nó bĩu môi một cái rồi lại suy nghĩ:

"Chết cha...nhưng mà sắp vào học rồi...tiết một của bà chằn lửa...vào muộn thì chết...Hay là....nhờ hắn chở nhỉ?"

"Không được...thế thì còn gì là sĩ diện của bổn cô nương này nữa..."

Đầu nó thì nghĩ là không đời nào mình làm như thế, nhưng mà khổ nỗi em chân không chịu được áp lực này nên cứ thế phóng nhanh hơn ra chỗ tên Duy.

- Ơ ừm...Cậu chở tôi đến trường cùng được không? - Mai Anh đưa cái đôi mắt van xin lên nhìn Duy.

Cậu ta vẫn đi tiếp, không thèm để ý đến xung quanh.

- ....Này, giúp tôi với! Sắp muộn học rồi!- tỏ ra dễ thương với ánh mắt chó con.

Cậu ta vẫn đi tiếp, chẳng thèm ngó lơ đến con nhỏ tội nghiệp.

"Grrr...Đâu ra cái kiểu con trai kì cục dữ vậy? Thấy con gái như thế này mà hờ hững thế à?"- con nhỏ tức giận nhìn vào cái mặt lạnh lùng vô cảm của cậu ta và suy nghĩ.

"À được...đã đâm lao thì phải phi theo lao thôi!"

Nghĩ là làm, nhỏ Mai Anh lấy hết dũng khi, nhảy một phát lên xe của Duy. Bây giờ nó mới thấy cái trò trèo tường thật là hữu dụng.hehe

Duy thấy có cái gì đó nhảy chồm lên xe mình thì phanh kít xe lại, theo phản xạ quay ra đằng sau thì thấy con nhỏ Mia Anh đang bám chặt lấy mình.

- CẬU BỊ ĐIÊN À MÀ PHANH KÍT XE LẠI NHƯ THẾ?- nhỏ Mai Anh tức giận hét ầm ầm vào mặt Duy.

- ....- nhíu mày-... cậu làm gì mà nhảy lên xe tôi?

- ....Đùa chứ, tối gọi cậu 2 lần bảo cho đi nhờ, thế mà cậu còn cố tình không thèm trả lời là sao hả?

- ....không để ý...

Vẻn vẹn một câu ngắn gọn, Mai Anh thấy bất lực trước cái kiểu tỉnh bơ của Duy. Nó cảm nhận được cái xe đang dần chuyển bánh, bon bon đi đến trường. Tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đi nhừo cậu ta nữa, thế này là tức lắm rồi. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng luôn!

- Cậu bỏ tay ra được rồi đấy!- tên vô cảm đột ngột lên tiếng.

- .....hả....- ngơ ngác


Cảm ơn

Số người tham gia 1Uy tín +2 Tiền +2 Thu lại Lý do
cunconyeuanh + 2 + 2 Cảm ơn bạn

Xem tất cả


Thread Hot
[Văn học Việt Nam] tap lam van so 2 lop 10
[Làm văn] bai viet so 2 lop 10
[Lớp 11] Tính bán kính nguyên tử!
[Tâm trạng] Truyện - Tiểu Thư Nổi Loạn
[Tâm trạng] Ngồi cùng bàn - Truyện
[Lớp 10] cau hoi hay
[Lớp 11] lam ho BT Hoa
[Tâm Sự - Suy Ngẫm - Thơ Ca] Thầy dạy Toán
[Thư giãn] Những cái nhất của 12 chòm sao
[Đã được giải đáp] Lý 11
[Lớp 12] hay tinh giup em bt Vat Ly voi
[Ôn thi ĐH - CĐ] lam giup bt Hoa

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 26-5-2012 10:49:07 | Chỉ xem của tác giả

ngoi cung ban ( tiep 2)

- Đừng có bám khư khư vào người tôi như thế!- chả có tí cảm xúc.

Mai giật mình nhìn tay nó. Ay dà, ban nãy xe phanh gấp lại nên theo quán tính bám vào người cậu ta. Bị hắn chơi một quả quê quá!

- Đồ...đồ...biến thái!- giật tay lại- ...cậu tưởng tôi muốn ôm cậu chắc?- chữa ngượng.

- ...tự cậu suy diễn thôi mà...-thản nhiên nói.

Lại một lần nữa tên quỷ làm cho con nhỏ ngây ngô đỏ bừng hết cả mặt. Lần này thì không phải đỏ mặt vì tức giận nữa, mà là vì xấu hổ, quá xấu hổ luôn ý chứ! Nó cố gắng nén cục tức đầy ứ ở cổ xuống. Được, coi như lần này hắn thắng. "Nhưng rồi xem, sẽ có lúc tôi trả thù cậu đấy!"- cười gian tà.

Chap 3
*Lớp 10A3*

Tiếng trống vừa vang lên từng hồi dõng dạc, học sinh trong trường sung sướng khi tiết học mệt mỏi đã kết thúc. Mai Anh đặt bút xuống, xoa xoa cái tay cho đỡ mỏi, theo thói quen vươn vai một cái.

Sau khi cô vừa bước ra khỏi lớp, cái chợ lại đến phiên. Những tiếng la hét điên cuồng vì sung sướng, những trò hề lại bắt đầu được tái diễn, và theo thói quen hằng ngày, nhỏ Linh lại cầm tờ Hoa Học Trò chạy vội sang bàn Mai Anh tám chuyện.

- Ôi mày ơi! Sáng nay vừa ra khỏi nhà, nhìn thấy Hoa Học Trò ra, tao vội vàng phải mua luôn...- hí hửng- mày biết tại sao không?

Nhìn thấy quyển báo mới tinh trên tay Linh, Mai Anh sáng mắt, bây giờ trên trán nhỏ Mai Anh hiện rõ chữ "Phởn"

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....!!!- nhỏ Mai Anh hét ầm lên tỏ rõ vẻ sung sướng thích thú đến tột cùng.

- Đấy đấy! Mày thấy chưa? Vì thế nên tao mới phải mua vội đấy!!!

- Ôi trời ơi! Sao mà anh í đẹp trai thế không biết.

Giật lấy quyển báo từ tay Linh, Mai Anh cười cười một mình, mắt lim dim, tay để gần miệng làm điệu. Ra là trên báo hôm nay có đăng hình anh Gi Đờ Ra Gồn (G-Dragon) của nó cộng thêm mấy cái đề mục lôi cuốn không chịu được. Cả hai con nhỏ đều ngồi ngắm mải miết, rồi lại bàn luộn sôi nổi. Đứa thì khen anh í đẹp trai, đứa thì khen anh ý tài năng,...blu bloa....Nhưng chung quy vẫn là những giấc mơ về một ngày được gặp anh í.

Bỗng từ đâu xuất hiện một làn gió lạnh khiến cho cả hai con nhỏ cùng quay sang phía bên phải của Mai Anh.

- Ôi trời ơi! Ông tướng ở đâu xuất hiện, hãi quá trời vậy?

Nhỏ Mai Anh mồm miệng liến thoắng rồi giương cái đôi mắt to tròn của mình sang bên cạnh.

- Tôi vẫn ngồi đây từ nãy...

Duy lạnh lùng tháo cái tai nghe của mình ra rồi buông thõng cho một câu ngắn gọn. Mắt cậu ta liếc nhẹ sang chỗ Mai Anh, đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm như có chút gì đó khó chịu. Cậu ta nói mà gần như chả thèm mở hết miệng, chỉ lí nhí trong mồm nhưng vẫn đủ để hai nhỏ nghe rõ.

- ...Thế sao tôi không nhìn thấy nhỉ?

- ...Cậu còn đang bận bịu mơ mộng viển vông mà.

- Cái gì? Mơ mộng viển vông là sao?

- ....- cười khẩy-...thế cái cậu đang nghĩ không phải là mơ mộng à?

Mai Anh thấy cái kiểu lạnh lùng băng giá cộng với cả cái kiểu cười đểu của cậu ta nên máu trong người lại sôi lên. Nhỏ khó chịu cầm quyển báo nhảy hẳn sang bàn bên cạnh, đếch thèm ngồi lại cái chỗ này nữa.

- Trời ơi! Mày làm gì cái quyển báo của tao vậy mày?

Thấy con nhỏ Mai Anh đang từ từ vò nát cái quyển báo của mình, cái Linh run rẩy xót thương, giằng lại ngay quyển Hoa Học Trò từ đôi tay đầy sức mạnh ấy.

- Mày thấy chưa mày? Thấy tao khổ sở thế nào chưa mày?

Cái từ "khổ sở" mà miệng nó phát ra nghe sao mà chua chát thế? Mắt nó nheo nheo lườm sang chỗ Duy như muốn ăn tươi nuốt sống thằng nhóc vô tội vạ, miệng nó thì lẩm bẩm, hai má ửng hồng lên nhìn trông ngố ơi là ngố.

- Nó nói thế có gì sai đâu mà mày lại tức thế?

Nhỏ Linh thấy bạn mình bực xúc qua nên định dập tắt ngọn lửa chuẩn bị thiêu cháy vạn vật.

- Ôi trời! Mày nhìn cái thái độ khinh bỉ và lạnh lùng của nó dành cho tao ý! Lại còn cái gì mà mơ mộng viển vông nữa chứ!

Mai Anh cười khẩy rồi lại nhẫn tâm chà đạp lên cái mặt bàn vô tội, nó dùng hết sức của mình đập đến chát một cái vào bàn. Sau 2 tích tắc giật bắn người, cả lớp đang sôi nổi bỗng im ắng hẳn. Hàng chục ánh mắt kinh ngạc từ tứ phía đổ dồn về phía hai con nhỏ. Mặt Linh thì sợ hãi biến sắc, còn mặt Mai Anh thì không còn gì để bàn luận hay tranh cãi nữa rồi. Nó cứ hằn học, giương cái mắt mình chĩa thẳng về phía Duy, đôi mắt như nhìn đến đâu là bom mìn chiến tranh xảy ra đến đấy vậy.

"Tức quá! Sao tên này cứ chọc tức mình thế nhỉ? Cả vụ sáng nay nữa, rồi cả hôm qua nữa chứ"- Mai Anh hung hăng nghĩ rồi đứng dậy tiến đến bàn Duy.

- Cậu mắc bệnh thật rồi đấy! Khi không lại chen vào chuyện của người ta!

Con nhỏ táo tợn nói mặc cho bao nhiêu đôi mắt đang nhìn mình.

-.....

Duy chả nói gì, chỉ thở hắt một cái rồi lạnh lùng đứng dậy cầm cặp bước ra khỏi chỗ, từ từ tiến đến phía cửa lớp. Trước khi đi, hắn ta không quên vứt cho con nhóc một cái nhìn vô cảm và một nụ cười nửa miệng đáng ghét. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu tỏ ý không hài lòng rồi nói một câu thẳng thừng:

- Nhiều chuyện!

Cả lớp ngây ngô nhìn theo cái dáng cao cao của Duy đến khi hắn đi ra hẳn khỏi lớp, rồi lại xì xầm to nhỏ khi thấy thái độ bất mãn của Mai Anh. Cái Linh thấy thế liền chạy nhanh lại chỗ con nhỏ, kéo cái tay nó rồi nhẹ nhàng nói:



-…


Cảm ơn

Số người tham gia 1Uy tín +2 Tiền +2 Thu lại Lý do
cunconyeuanh + 2 + 2 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 26-5-2012 10:49:26 | Chỉ xem của tác giả

ngoi cung ban (tiep 3)

- Mày ơi, đừng nóng!

Nhỏ Mai Anh đứng chết trân một chỗ, hai mí mắt nó cụp xuống lộ rõ vẻ chán nản. Từ từ, nó lại mở mắt ra, dường như có một luồng suy nghĩ nào đó vụt qua đầu con nhỏ khiến nó cầm cặp sách chạy nhanh theo Duy.

" Lần này thì tôi không chịu thua cậu nữa đâu Duy ạ!"

Mùa thu đã đến gần, vạn vật bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé nhỏ cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong ánh sáng vàng rực rỡ đều dùng sắc thái của mình để tô điểm cho cái mùa thu xao xác ấy.

Một cơn gió nhẹ qua khiến cho mái tóc xõa dài của Mai Anh tung bay. Nó cố gắng chạy thật nhanh theo Duy vì cậu ta đi rất nhanh, nhanh đến mức con nhỏ chỉ có thể nhìn loáng thoáng cậu ta trong khi hoàng hôn đang dần buông xuống. Bỏ cả tiết cuối để tính sổ nốt với tên lưu manh nên con nhỏ rất sung sức.

- Ơ, đâu rồi?

Đột ngột dừng lại, nhỏ thấy trước mắt mình là một khoảng không tĩnh lặng, vừa mới đây nó vẫn còn nhìn thấy chập chờn cái dáng cao cao đi về phía trước, thế mà bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa.

- Không được! Thế này thì thành công cốc à? Bao nhiêu thời gian chạy theo cậu ta....aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....- nó tự dưng hết ầm ĩ lên như đang muốn xả cho hết cơn tức.

- Cậu còn định ngồi đấy mà hét đến bao giờ?

Bỗng nhiên ở đâu một giọng nói vang lên, sao mà nghe thấy rõ ràng thế. Nó ngước đôi mắt ngân ngấn nước vì tức của mình lên nhìn. Chói!

- Bị dở hơi à mà ngồi giữa đường hét ầm lên như thế?

Cái giọng quen quen, nhè nhẹ nhưng chứa đầy sự lạnh lùng và vô cảm. Không ai khác, chính là Duy! Tại sao cậu ta lại ở đây?

- Ơ...

Mai Anh ngơ ngác chỉ trỏ, chỉ ra đằng trước rồi lại chỉ ra đằng sau, nó ngây ngô chả hiểu cái mô tê gì hết.

- Sao cậu lại ở đây?

Con nhỏ ú ớ một hồi rồi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh. Cái bản mặt nó lúc này nhìn đến là buồn cười.

- Tôi đi theo cậu từ nãy đến giờ mà còn hỏi cái gì?- Duy thấy con nhỏ buồn cười quá nhưng vẫn cố gắng nhịn để không bị phụt cười ra ở đây.

- Cậu đi theo tôi á? Thế thì .......hóa ra từ nãy đến giờ, tôi không đi theo cậu à?

Hahaha. Có cái con người nào mà buồn cười như Mai Anh không cơ chứ? Đi theo người ta tính trả thù, thế mà lại đi theo nhầm người. Như nhận ra được cái bản mặt kia của Duy đang chuẩn bị phì cười, nhỏ Mai Anh xấu hổ lắm nhưng mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và chữa ngượng.

- Được, tiện thể gặp cậu ở đây tôi tính sổ cái chuyện cậu chọc tức tôi luôn!

Lại một cơn gió nhè nhẹ nữa đi qua khiến cho mái tóc dài của Mai Anh tung bay lần nữa. Mềm mại lướt ngang qua gương mặt bầu bĩnh của con nhỏ. Đôi mắt to tròn, long lanh nhìn thẳng vào mắt Duy thật mạnh mẽ, kiên cường. Đôi môi nhỏ xinh đỏ hồng như màu hoa anh đào, trên đôi má phúng phính vẫn còn dư âm màu đỏ của sự xấu hổ ban nãy. Duy giật mình, nhìn Mai Anh một cách bối rối đến mức điều đó thể hiện rõ trên gương mặt của cậu ta. Mai Anh thấy Duy quay mặt đi thì ngạc nhiên, lần đầu tiên nó thấy một tia cảm xúc được lộ rõ. Nó bất ngờ lên tiếng:

- Cậu....

Nhận thấy Mai Anh đang bắt thóp cảm xúc của mình, Duy nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu. Mặt lại lạnh lùng vô cảm, mắt nhìn ra một nơi xa xăm chứ chẳng còn chút cảm xúc gì vương vấn lại nữa.

- Tôi về...

Một câu nói ngắn gọn, một hành động nhanh chóng, hắn kéo vội cái xe đạp của mình và ngồi lên yên chuẩn bị đạp về.

- Ơ hay! Thế còn chuyện 2 hôm nay cậu tính sao?

Mai Anh đâu có chịu buông tha cho cậu ta nhanh chóng như thế. Tưởng là khiến nó suýt quên đi một cái là có thể trốn tội được hay sao. Kéo mạnh cái cặp Duy lại, nhỏ nhất quyết không để cho hắn đi một cách trắng trợn như thế được.

- Cậu làm cái gì đấy? Buông ra mau...

Duy ném cho Mai Anh một cái nhìn rồi lạnh lùng ra lệnh.

- Cậu định trốn tội đấy à? Đừng có mơ.

Nói rồi, con nhỏ Mai Anh láu cá nhảy bổ lên xe Duy. Nó cười ha hả như rất thỏa mãn. Cấu một phát vào người Duy, nó nói:

- Mất tiền mua mâm thì phải đâm cho thủng, Duy nhỉ?
.

Chap 4
- .....- sững sờ-...bây giờ cậu muốn gì?

À há, cuối cùng thì cũng lôi được con cáo ra khỏi hang. Bây giờ thì tha hồ mà trả thù.

- Đơn giản thôi, mỗi khi tôi trả thù ai đó, tôi thường bắt họ phải làm 5 điều mình yêu cầu!

-...5 điều...?

- Ừm, tức là tôi sẽ ra 5 điều và cậu phải thực hiện nó theo đúng yêu cầu của tôi. Nếu làm sai hoặc là làm không chuẩn thì tôi sẽ bắt cậu làm thêm 5 điều nữa. Hiểu chưa?

Con nhỏ hống hách cười ngoác cả miệng, nó sung sướng vì chuẩn bị được dạy bảo tên Duy kênh kiệu kia một bài học nhớ đời vì đã cố tình chọc vào cái cục tức của nó.

- Cậu sẵn sàng chưa?

- ....Sẵn sàng cái gì? - lạnh lùng vô cảm

- Cậu có thích chọc tức tôi không? Là sẵn sàng thực hiện mấy điều tôi nói ấy!!! - hào hứng sung sướng.

- .....Bây giờ cậu muốn gì?

- Hmm...bây giờ là mấy giờ?

- 6h...- Duy từ từ giơ cái đồng hồ lên nhìn.

- Tốt! Còn sớm, thế thì bây giờ cậu dẫn tôi đi ăn kem ở Bờ Hồ đi.

Con gái mà, đứa nào chả thích ăn kem! Duy thở dài một cái rồi bắt đầu từ từ đạp xe bon bon đi trên đường. Hoàng hôn buông xuống cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, dòng người qua lại khá đông đúc, vừa mới kỉ niệm 1000 năm Thăng Long- Hà Nội xong nên đèn được giăng kín ở khắp mọi nơi, lung linh huyền ảo. Hai nhóc tì đạp xe trên đường Thanh Niên, loanh quanh tìm quán kem để vào ăn.

Trên đường đi, không lúc nào là Mai Anh không hỏi chuyện Duy. Nó có thể nói hết cái này đến cái khác, từ cái tế nhị đến cái phô trương, từ cái vớ vẩn đến cái quan trọng. Duy tự hỏi là tại sao nó có thể nghĩ ra cái vấn đề ý mà hỏi cơ chứ. Nhiều khi Mai Anh nói nhiều quá khiến Duy choáng hết cả đầu, dù cho nó có thông minh nhanh nhạy đến mấy thì cũng khó mà bắt kịp được những chuyện mà Mai Anh đưa ra.

- Này cậu nhìn kìa, hai ông bà già rồi mà vẫn tình cảm lắm nhé!

Vừa nói, con nhóc vừa chỉ trỏ vào hai ông bà già đang nắm tay nhau cùng thả mình quanh Bờ Hồ đi bộ cho khỏe khoắn.

- Mai sau tôi cũng mong mình kiếm được một người chồng tốt, tôi sẽ yêu anh ấy đến suốt cuộc đời và dù có già như thế nào thì tôi cũng vẫn tình cảm với anh ấy như thế kia!

Nghe con nhỏ nói mà Duy không khỏi buồn cười bởi những suy nghĩ già đời. Nhưng nó chỉ im lặng không nói gì mặc kệ cho Mai Anh đang tự hứa với lòng mình.

- Sao cậu cứ im lặng mãi thế? Đi với tôi chán quá à?

Nhận thấy sự im ắng của Duy, Mai Anh đột ngột nghiêng nghiêng cái đầu rồi ngơ ngác hỏi cậu ta.

- ...Phải trả nợ thì lúc nào chả chán...

Thẳng thừng một câu, con nhỏ lại bắt đầu khó chịu.

- Cậu giỏi làm người khác ức chế thật đấy!- Mai Anh nhăn nhó rồi hậm hực nói.

- .....- cảm thấy hơi có tội lỗi-...quán này phải không?

Lật ngược tình thế, may mà có quán kem cứu giúp không thì suốt đường từ đây đến lúc ra về Duy sẽ bị con nhỏ cằn nhằn đến điếc cả tai mất.

Thấy quán kem to to đề chữ yaourt vĩ đại, Mai Anh sung sướng rên lên từng hồi rồi gật đầu lia lịa. Duy thấy con nhỏ có vẻ hào hứng nên cũng hào hứng không kém. Đi hai người mà, một người vui thì cả hai người cũng vui thôi.

Dựng xe gọn gàng, Duy quay sang nhìn thì thấy mặt Mai Anh phởn phởn, nó kéo tay con bé vào trong.

Đẩy cái menu trên bàn về phía Mai Anh, Duy nói:

- Chọn đi....

Con nhỏ thấy thế vội vã mở menu ra, rồi bắt đầu chọn. Nó mân mê cái menu khiến cho mấy chị trong quán cũng buồn cười vì kiểu ngây ngô của con bé. Duy vẫn cứ ngồi im chờ nó chọn, mắt nhìn thẳng vào nó không có chút cảm xúc.

- Đây, chị cho em cái này trộn với cái này,...cái này nữa, à cả đây, cái này nữa chị này,...

Mai Anh chỉ chỉ trỏ trỏ với chị nhân viên, mặt nó hào hứng hết cỡ. Cái mắt nó sáng lên, trong con ngươi lộ rõ những loại kem ngon ngất ngưởng. Sau một hồi chọn lâu la, nó mới thèm quay sang nhìn Duy hỏi:

- Thế cậu không ăn à?

- ...không có hứng thú...

Lại cái kiểu lạnh nhạt, Mai Anh trừng mắt lên nhìn thằng bé, Duy nhận thấy sự phẫn nộ trong đôi mắt của nhỏ thì vội vàng gọi chị nhân viên.

- Cho em như bạn í...

....................

*8h, tại rạp chiếu film Quốc Gia*

- Cậu mua vé chưa?

Mai Anh từ đâu chạy đến với hai bịch bỏng ngô to đùng và hai lon nước côca.

- ....Mua rồi....

- Đến giờ chiếu chưa?- Mai Anh vẫn hớt hải đi theo Duy ôm một đống đồ ăn nhìn đến là tội.

- ...Bây giờ vào xem....

Mai Anh tí tởn chạy lên tầng 2, nó cứ tung tăng hồn nhiên chẳng để ý đến cái gì xung quanh cả.

Sau khi đi ăn kem, chơi đủ các loại trò về, "bà chủ" Mai Anh bắt "nô tì" Duy phải chở đến rạp Quốc Gia để xem film. Mặc dù mệt mỏi nhưng Duy chẳng còn cách nào khác nếu như không muốn mang cái nợ lớn vào người mình.

- Đây đây, vô đây này Duy!- Mai Anh vẫy vẫy cái tay ra chiều gọi tên Duy vào chỗ cạnh nó.

Duy thọc tay vào túi quần, thản nhiên đi giữa dòng người đông đúc. Cũng may hắn ta được cái cao, không thì sẽ mất dấu con nhỏ ngay lập tức. Cái kiểu chả có tí hứng thú gì của cậu ta làm gai mắt không chỉ mình Mai Anh mà gây khó chịu cho cả mấy người đến xem nữa.

- Của cậu đây!

Nói rồi, Mai Anh đưa một bịch bỏng ngô và một cốc côca cho Duy. Và nó nhận được một cái kiểu cầm hờ hững nhất trên đời.

"Không thèm chấp...không thèm chấp...phù...phù...!"- Con nhỏ cố gắng nén cục tức của mình xuống và bắt đầu tập trung xem film.

Ông trời thương nó, cho cái người nó muốn trả thù nghe lời nó sai, nhưng ông trời chơi xỏ nó, cho nó xem một cái loại film mà nó ghét nhất trên đời. Đó là phim ... ma. Ngồi xem mà con nhỏ không tài nào tập trung được, cứ động tí là lại có mấy tiếng hét đến là kinh dị văng vẳng bên ai. Đấy là còn chưa kể đến mấy cái hình thù gớm ghiếc lởn vởn trên màn hình.

- D..Duy...về...về...đi...

Tiếng con nhỏ thì thào bên tai của Duy, nó cứ nắm nắm cái tay thằng nhỏ từ nãy đến giờ.

- ...Điều thứ 3 đấy à?...


Cảm ơn

Số người tham gia 1Uy tín +2 Tiền +2 Thu lại Lý do
cunconyeuanh + 2 + 2 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
Tầng
Đăng lúc 26-5-2012 14:53:43 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
5#
Đăng lúc 26-5-2012 14:54:15 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
6#
Đăng lúc 26-5-2012 14:54:40 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
7#
Đăng lúc 26-5-2012 14:55:33 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
8#
Đăng lúc 26-5-2012 14:55:51 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
9#
Đăng lúc 26-5-2012 14:56:34 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
ngocvuxxl Tài khoản bị xóa
10#
Đăng lúc 26-5-2012 14:56:51 | Chỉ xem của tác giả
Chú ý: Tác giả bị cấm hoặc bị xóa nội dung bài tự động bị ẩn
Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 11-4-2025 16:09

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách