Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 1442|Trả lời: 6
In Chủ đề trước Tiếp theo

Nhật kí lớp 12...!!

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements

Lời mở: drunk lập topic này với ước nguyện, những ai đang học 12 - năm cuối, sẽ bày tỏ những dòng suy nghĩ, những mong ước đặc biệt mà chỉ học sinh 12 mới có, mới ướt át như thế, hoặc những ai đã từng là học sinh 12, bày tỏ những kỉ niệm về thời "nhất quỷ nhì ma" của mình. Nào, cùng tham gia với drunk nhé...!!



Hãy cứ hát mãi và cười mãi như thế nhé, 12 ơi… Hãy cứ là những bông hướng dương rực rỡ… Vì phía trước các bạn là cả tháng 7 đầy cam go…


Tháng 5…


Trời đã khuya lắm, im ắng đến kì lạ, chỉ văng vẳng tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa, tiếng tivi từ một nhà nào đó đang xem bóng đá đêm. Gió đầu hè nhè nhẹ thổi luồn lách vào nhà người ta qua những ô cửa sổ mở rộng, xổ tung cả những chiếc rèm đang được xếp lại gọn ghẽ. Có vẻ như mọi người đều đã ngủ…


Thật ra thì chỉ là "có vẻ" thôi, chứ đâu đó trong khắp thành phố này, vẫn còn một số không nhỏ những "chiến sĩ" đang "miệt mài" chiến đấu bên… chiếc đèn học. Họ chính những học sinh năm cuối Trung học, hay nói cách khác, là những học sinh lớp 12 <= Cái này bạn drunk có, chứ drunk thì ngủ thẳng cẳng, drunk 12 chứ học sướng lắm, chơi ngủ tối ngày...:$




Và một tương lai rực rỡ.

Trường học lúc nào cũng vậy, những ngày cuối năm...


P.s: drunk thích bài này lắm, nhạc hay, lời hay, ý nghĩa. 12 chúng mình, buổi Tổng kết mà hát mấy bài chia tay kiểu này chắc khóc chết...^^!

Cảm ơn

Số người tham gia 1Uy tín +2 Tiền +2 Thu lại Lý do
cuocsongdongian + 2 + 2

Xem tất cả


Thread Hot
[Làm văn] Nghị luận xã hội về đức tính tru
[Làm văn] Đóng vai Trọng Thủy kể lại truyện
[Triết Lý Cuộc Sống] 76 câu nói hay nhất..
[Văn học Việt Nam] Cảm nhận về thân phận n
[Văn học Việt Nam] Phân tích đoạn trích Tr
[Ôn thi ĐH - CĐ] So sánh Chiến tranh đặc biệ
[Lịch sử Việt Nam] So sánh Cương lĩnh chí
[Làm văn] Em hãy đóng vai Cám và kể lại câ
[Tiếng Pháp] Le passé composé (Thì Quá khứ k
[Văn học Việt Nam] Phân tích nhân vật anh t
[Địa lý Việt Nam] Địa lý 7 vùng Kinh tế
[Phổ Thông] Viết lại câu cho nghĩa không đ

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 22-4-2012 21:21:42 | Chỉ xem của tác giả
Lời mở: drunk mở đầu Tâm trạng trước nhé, hì, cái này ngày xưa sưu tầm trên báo, mà lâu lắm rồi cơ, có chỉnh sửa, bổ sung cho hợp với hoàn cảnh, giọng văn của drunk, hì...:$

HỒI ỨC VÀ BỤI



Mai xa. Những kỉ niệm cuối cùng của đời học sinh đi theo cỗ xe thời gian vào tiềm thức mỗi người. Những kỉ niệm ngọt ngào về tiếng hát, về ánh lửa trại, về những giờ giảng đau đầu, cả trận chung kết bóng chuyền đầy nụ cười và nước mắt, hoa phượng và ghế đá sân trường... Tất cả sẽ trở thành hoài niệm. Chia tay và chia tay. Mười hai năm sách đèn. Mười hai năm!! Còn đọng lại gì trong ta, trong ta...??

Xin cảm ơn tất cả thầy cô đã cho mình viết tròn con chữ, biết viết tên mình, tên trường. Những tình cảm thầy cô đã dành cho mình, những lằn roi, những điểm xấu... Xin cứ ngủ nguyên sơ trong tiềm thức, một ngày chợt nhớ, cho kỉ niệm có dịp quay về. 12 năm, quãng thời gian không đủ dài để xây dựng nên một sự nghiệp, cũng không đủ ngắn để mình đặt vào đó những hoài bão vĩ đại của tuổi mười tám. Mà, 12 năm, chỉ đủ để ta lặng lẽ đặt vài hòn đá cuội vào cuộc đời, chỉ đủ để đặt một dấu chân vào mênh mông đại dương. Vậy mà không phai nhạt.

12 năm, vai mẹ gầy hơn bởi gánh nặng cơm áo gạo tiền, giọt mồ hôi cha mặn hơn dưới mặt trời đứng bóng, mắt thầy cô thâm quầng hơn bởi soạn giáo án. Kiến thức mình kiểm tra lại, lại thấy nhiều hơn, để vung vãi vào lòng xã hội, để sống, để mong mỏi viết tiếp nốt nhạc lịch sử của tuổi hoa niên. Quá cao xa...??

Thương lắm những thầy cô dạy lớp 12, những người đưa đò bến cuối. Chúng mình, những đứa học sinh chân ướt chân ráo bước lên đất liền từ tấm lòng rộng lớn của thầy cô. Ngã rẽ cuộc đời trước mặt, phải đối diện với chính mình để tìm nghị lực, để lăn lộn giữa dòng đời. Rồi ta chợt quên bạn cũ, thầy xưa. Rồi đỗ đạt. Rồi bon chen với đời. Rồi ngụp lặn trong nhung lụa hay lạnh lẽo trên lề đường. Ai nhớ, ai quên một miền quá khứ? Bởi vậy, đừng hỏi ngày sinh nhật của thầy, của cô, để vô tình tự quên đi, đôi lúc tự vấn lòng mình, tham lam che đậy bằng những lí do cũ và sáo rỗng.

12 năm. Bạn chuẩn bị gì chưa? Men rượu và tiếng nhạc sẽ thiêu đốt trái tim những người 18 tuổi. Đừng bao giờ quá nguôi lòng trước những nỗi đau đồng loại. Có bao giờ bạn bớt tiền sáng, để giúp một mẩu bút cho em bé mồ côi...??


Hình như những người quá hờ hững với cuộc sống, với vòng xoáy thời gian thì dễ quên kỉ niệm? Bởi họ tự tách bụi bặm có thể bám vào trái tim. Mà, chính bụi bặm, đóng lâu ngày sẽ thành hạt ngọc mà không ai mua nổi, thậm chí khi đánh đổi cả tiền tài và danh vọng.

Mai ta xa, giã từ tuổi ngọc, tìm một bước ngoặt mới, một con đường mới, khó đi hơn, chỉ dung thân những người có nghị lực và trái tim để đối diện. Xin trong những lo toan, vụn vặt đời thường, đừng để kỉ niệm tuổi học trò bay đi vô lý. Một tiếng trống tan trường, một màu đỏ nao lòng của hoa phượng cũng là những kỉ niệm mà ai chưa thám hiểm miền đất của học sinh thì không bao giờ cảm nhận được.

Xin cảm ơn thầy cô, mái trường, mẹ cha và bè bạn đã cùng chắt lọc cho ta những kỉ niệm. Cảm ơn những phần thưởng của trường, vài quyển tập, sách và một chiếc cặp da, đã neo lại lòng mình những dấu ấn khó pahi mờ. tuy nhỏ, nhưng nó đã trở thành hoài niệm với những dư âm không hề phai phôi.

Trăng đầy rồi trăng khuyết, như thể lòng người, quy luật khá nghiệt ngã nhưng còn hoài vọng để sống. Tạm tha tội cho những gút mắt cuộc đời, mình nguyện lòng phải sống như những vì sao.

Ngày mai xa rồi, có ai nhớ gì không? Nước mắt thánh thiện chia tay sẽ lăn dài vào cuộc sống, đánh dấu những lần vấp ngã. nụ cười sẽ theo mỗi gót chân hồng, sẽ là chỗ dựa cho niềm tin và hoài bão tương lai. Niềm hạnh ngộ sẽ ở mãi trong tim chúng ta nha các bạn. Vuột bỏ lớp áo khoác não nề của chia tay, nhìn thẳng vào sự thật để đi tới. Và ta nguyện: chia tay sẽ gặp lại.

Ta lại sẽ thắp nến đón mùa hạ mười tám trở về. Thắp nến tiễn đưa tuổi học trò thần tiên để đối diện với những cái mới, có ích cho những người ta yêu thương nhất. Niệm phút lòng mình xin gửi lại trong nhau - 12 Anh ơi...!!

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 22-4-2012 22:01:50 | Chỉ xem của tác giả
Tầng
Đăng lúc 1-5-2012 07:21:22 | Chỉ xem của tác giả

hay
5#
 Tác giả| Đăng lúc 7-5-2012 20:58:33 | Chỉ xem của tác giả
HẠ CUỐI

"Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn

Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay

Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc

Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay."



Có một ngày, nhìn những hàng cây xanh ngát, những chiếc ghế đá nhạt dần màu thời gian, những bông phượng đỏ rực trong cái nắng của mùa hè, ta bất chợt nhận ra - Mùa chia tay đã đến


Có một ngày, ta sẽ nhớ... nhớ những ngày mệt mỏi chui ra khỏi chiếc chăn ấm vào mùa đông, nhớ những buổi đạp xe lóc cóc chạy về nhà giữa cái trưa nóng nực, nhớ cả những lần chen chúc nhau chỉ vì mua một ổ bánh mì


Và cũng có một ngày ta nhận ra sân trường sao thêng thang quá đỗi.... bất chợt trong lòng thấy thiếu thiếu một thứ gì đó thật quen thuộc..... vắng mình ảnh cô bạn lùn lùn chạy lăng xăng khắp lớp, thiếu hình ảnh thằng bạn ngồi bên vân "man man" ngồi hát một mình, vắng cả hình ảnh cô bé vẫn hay đứng chờ ai trước cổng trường


"Có tiếng ve suốt một thời không ai hay

Chỉ lúc cạnh nhau mới thấy buồn đến thế

Mười hai năm ve kêu như thành lệ

Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn. "


Có vui ko? khi ta sắp ra trường, kết thúc 12 năm học với biết bao kỷ niệm Có vui ko khi ko còn đc nghe tiếng cười giòn tan của cô bạn bàn trên, ko đc cùng nhau chạy thật nhanh khi bị thầy giám bị bắt hay ko còn đc ôm bụng cười khi thấy cảnh thằng bạn thì mấy "cô nương" vắt tà áo dài đuổi chạy khắp sân trường


Và, có vui hay ko khi tất cả những thứ ấy rồi sẽ trở thành kỷ niệm


"Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu

Giờ mới thấy hoa có mầu nỗi nhớ

Tím miên man, tím cùng thời gian đang căng nghẹn thở

Của mùa thi mỗi lúc mỗi gần."



Sắp chia tay rồi, sao đến giờ ta mới nhận ra cô chủ nhiệm hiền quá, nhỏ bạn lùn lùn cười rất có duyên, nhận ra thằng bạn ngồi bên sao dễ thương đến thế, cả cô bạn bàn trên cũng trẻ con quá chừng


Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về


"Có người bạn đến phút cuối mới thành thân

Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ

Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ

Hồi hộp đưa - hồi hộp đợi… chợt thở phào."


Phải chi thời gian có thể dừng lại, 1 lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này

Phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết hình với bạn bè


Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả nữa !


Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời

Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học những buổi đến trường, của những buổi đi chơi ngày xưa, tất cả sẽ đi sâu vào dĩ vãng


Mái trường xua vẫn thế, hàng phượng vĩ vẫn sẽ làm nghĩa vụ cho những mùa hè sau, tiếng gọi "Thầy ơi, cô ơi" vẫn sẽ bật ra từ của miệng của những đứa trẻ, tiếng cười đùa vui vẻ vẫn làm náo loạn cả một góc sân trường......Tất cả, chúng ta đều có thể hồi ức lại


12 năm, niềm vui nỗi buồn

Đọng lại, trên khóe mắt...cay cay


(ST)

6#
 Tác giả| Đăng lúc 12-5-2012 21:29:58 | Chỉ xem của tác giả

Có ai đó nói rằng "khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con người là khi còn được gọi là học sinh"...


Những ngày cuối cùng còn được gọi bằng hai tiếng "học sinh", chúng ta, những cô cậu học trò cuối cấp vẫn ngày ngày hãnh diện trong sân trường, mỗi người đều cố gắng học hết sức, thi đua với nhau từng con điểm, tất cả chỉ để một ngày nào đó, được vinh dự gọi bằng hai tiếng "sinh viên". Đó là niềm hạnh phúc lớn của nhiều học sinh. Nhưng trớ trêu thay, khi đã đạt đến hạnh phúc đó rồi, chúng ta lại thèm thuồng hai tiếng…học sinh!



Khi là sinh viên, bạn được tự do mặc gì mình thích khi đến lớp và được thấy những mốt ăn mặc đủ màu, đủ kiểu trong sân trường. Khi đó, bạn sẽ ao ước lại được một lần nữa ướm trên mình chiếc áo dài trắng thướt tha cùng với bao nữ sinh khác trong sân, chiếc áo dài mà bạn vẫn thường kêu ca là bất tiện…


Khi là sinh viên, chẳng thấy thầy cô nào gọi bạn lên khảo bài đầu giờ, cũng chẳng có sổ đầu bài, vậy là không sợ bị cô chủ nhiệm "xử" vào cuối tuần, không có gọi lên bảng làm bài...Thế nhưng, rồi cũng sẽ có một lúc, chúng ta lại ước sao được quay lại những ngày đó, để được gọi lên bảng trả bài, nhận một con tám đỏ chót và hãnh diện về chỗ ngồi, những lúc "lầm lỡ" với một con điểm xấu, lòng lại quyết tâm là lần sau nhất định sẽ xung phong trả bài lại. Ước gì lại có sổ đầu bài để lâu lâu xuất hiện vài lời phê bình: "HM hớn hở không rõ nguyên nhân" hay " HN ăn táo trong lớp"…



Khi là sinh viên rồi, bạn sẽ phải hoàn toàn tự học, tự sắp xếp thời gian cho mình, lúc đó bạn lại mong được nghe những tiếng "càm ràm" của cô chủ nhiệm nhắc nhở khi nào kiểm tra, học bài nào, ngày mai trả bài gì, phần nào… Khi là sinh viên rồi, bạn bè gặp nhau ở những quán cà phê từ ngoài đường cho đến những nơi sang trọng hơn, nói dăm ba câu hỏi thăm qua loa rồi lại tất bật cho việc học họặcc đi làm thêm. Lúc đó, ta lại thèm một góc lớp, một khung cửa sổ, một hộp xôi và vô số những câu chuyện rôm rả bắt đầu từ đó. Ta lại thèm những lúc rượt đuổi nhau ở dãy hành làng, thèm được cô giám thị "nhắc nhở" và rồi lại năn nỉ ỉ ôi, thèm thấy những màn đá cầu điệu nghệ của đám con trai, thèm được ăn vụng trong lớp…


Có ai đó nói rằng "người ta chỉ quý những gì khi đánh mất nó". Và có ai đó nói rằng "khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con ngừơi là khi còn được gọi là học sinh". Hạnh phúc nằm ngay trong những ngươi bạn, trong lớp học của mình, trong mỗi sáng đến trường. Thời gian sẽ qua đi đúng với quy luật của nó và bạn không thể lấy lại được. Hãy quý và trân trọng những gì bạn đang có khi còn được gọi là học sinh, vì sẽ đến một lúc nào đó, bạn sẽ phải phát khóc vì nó không còn ở bên mình nữa, sẽ không bao giờ bạn có lại một cách trọn vẹn những hạnh phúc nhỏ đó...


7#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2012 12:42:00 | Chỉ xem của tác giả
NGHẸN NGÀO NGÀY CUỐI CÙNG ĐẾN LỚP!!!


Ngày cuối cùng… tới trường thật sớm dù biết chắc hôm nay sẽ chẳng còn sao đỏ hay thầy giám thị đứng ở cổng trường. Chỉ là muốn đến sớm, để dừng lại thật lâu trước cổng trưởng, mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh cái đứa mới chỉ cách đây mấy ngày thôi vẫn đi học muộn, hứa hẹn với thầy giám thị "đây là lần cuối cùng" để thầy không ghi tên, để cứu vãn điểm thi đua của lớp.


Ngày cuối cùng… một mình nó đi dạo trong sân trường vắng hoe mà chợt thấy lòng bâng khuâng đến lạ, cái kỉ niệm thuở nào chợt ùa về. Ừ, nhanh thật, đã ba năm rồi, ngày nó mới bước vào trường, giờ đã sắp phải chia xa. Hàng liễu rủ ven hồ - chỗ "hội bà tám" vẫn túm tụm "buôn dưa" mỗi giờ ra chơi, hàng ghế đá góc sân trường nơi cả lũ vẫn hay ngồi ngắm trời xanh, mây trắng rồi thả hồn bay bổng, và cả "nơi bí mật" mà chỉ mình nó biết đến! Mỗi góc nhỏ của ngôi trường thân yêu trở nên thân quen đến lạ.



Nghẹn ngào ngày cuối cùng đến lớp


Ngày cuối cùng… cả lớp dường như đứa nào cũng đến sớm hơn, chẳng phải vì sợ bị phạt đi học muộn, chỉ là để được sống thêm trong cái không gian nhỏ bé luôn ồn ào và trong sáng bởi những nụ cười. Cố gắng chắt chiu từng giây, từng phút để "níu", để "giữ" những giây phút yên bình ấy ở bên mình mãi.


Ngày cuối cùng… cả lớp rủ nhau xuống sân chơi đùa dù ngày thường toàn nhân "lười vận động" có "ủn mông" cũng chẳng hề nhúc nhích. Ngày cuối rồi mà, nếu không ở bên nhau, ngày mai sẽ chẳng có cơ hội nữa! Những cái nắm tay siết thật chặt như chẳng muốn xa rời, cả lớp chạy bên nhau, nô đùa vui vẻ dưới bóng phượng đã đỏ rực cả một góc sân trường lung linh nắng. Nếu có một điều ước, chắc hẳn nó sẽ ước thời gian ngừng lại ở đây, đừng trôi nữa, để cho những người bạn thân thiết của nó mãi được ở cạnh nhau.



Nghẹn ngào ngày cuối cùng đến lớp


Ngày cuối cùng… thầy cô rộng lượng cho điểm 10 vào sổ đầu bài cho những tiết học cuối, dù biết thừa cái mặt thì ngẩn ngơ thế kia, nhưng cái tay thì đang loay hoay trên cuốn lưu bút của cả lớp đấy!


Ngày cuối cùng… cả lớp nhao nhao giơ tay đòi xung phong lên bảng, đứa nào cũng muốn có "lần cuối" của mình sẽ thật là vẻ vang với điểm 10 đỏ chót trong sổ điểm, để cô luôn nhớ về lũ học trò "nhất quỷ, nhì ma" với những kỉ niệm thật đẹp.

Nghẹn ngào ngày cuối cùng đến lớp


Ngày cuối cùng… cái canteen nho nhỏ bỗng trở nên quá tải, món mì tôm chanh nghi ngút khói, mồ hôi ướt đẫm lưng áo và tay thì quạt xoành xoạch nhưng các nàng vẫn xuýt xoa hoạt động cực "năng suất". Má ửng đỏ, các nàng động viên nhau: "Ăn thêm đi mày, từ mai đâu còn được ăn cùng nhau như thế này nữa!" . Bỗng thấy lòng chùng lại, bất giác thấy cay cay nơi sống mũi.


Ngày cuối cùng… dịp những chiếc máy ảnh được hoạt động hết công suất. Cả lớp kéo nhau đi chụp ảnh, xếp hình trái tim, hình tên lớp…đủ kiểu để ghi lại những hình ảnh đẹp nhất của "đội quân nhí nhố". Miệng thì cười toe toét mà chẳng hiểu sao mắt đứa nào đứa nấy lại đỏ hoe.



Nghẹn ngào ngày cuối cùng đến lớp


Ngày cuối cùng…, tranh thủ từng giây phút để ngắm nhìn thật lâu những gương mặt thân quen, để thời gian dù có trôi đi thì những kí ức ấy vẫn không thể phai mờ. Nói lời xin lỗi với tên bạn thân mới hôm qua còn giận dỗi và nhận ra hắn cũng đang bối rối muốn làm lành. Nói lời cảm ơn với bác lao công, cô thủ thư, cô trông canteen - những người đã thầm lặng đem lại cho nó những năm học thật tuyệt. Bí mật đặt lên mặt bàn chỗ ngồi của một người bạn đặc biệt: "Tớ thích cậu, thích thật lòng". Kí tên mình vào tấm thiệp handmade hoành tráng cả lớp làm để cảm ơn các thầy cô.


Tất cả đang ở đây, để chia sẻ cùng nhau những khoảnh khắc không tên ngọt ngào ấy, dù thời gian đang trôi đi…


Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 13-4-2025 06:18

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách