Advertisements
QUÊ NHÀ: RA ĐI VÀ TRỞ VỀ
(VÔ VI)
Ngày mới sanh ra,
tâm rỗng.
Lòng trắng tinh khôi.
Rồi qua,
Cái lớn tới nhanh.
Mình phải:
Phải giỏi, phải khôn
Phải đạt, phải tài
Phải hòa theo người
Phải uốn mình
Phải,
Phải,
Phải.
Tới lúc đầy,
Mình tràn.
Lý trí cùng đường,
Rối loạn.
Bứt gốc,
nổi lềnh bềnh.
Lòng vô vọng.
Tìm và kiếm,
Tầm và cầu,
Mải miết,
rã rời.
Cuốn trôi,
toàn vọng,
nên gọi là maya.
“ Trực chỉ chân tâm, kiến tánh thành phật
Phật trước Phật sau đều chỉ dùng tâm truyền tâm, chẳng lập văn tự”.
Mấy câu kinh vụng
Đọc mãi chẳng hiểu.
Rồi một ngày,
một ngày đẹp trời.
Mình biết mình
Mình cảm mình
Thấy,
Hiểu,
Biết.
Mình hài lòng,
cười,
vỡ òa.
Tan.
Khi trong mạch chảy,
Thân tự biết ăn,
Thân tự biết ngủ,
Thân tự biết yoga.
Tim tự hiểu tình,
Tim tự biết xử
Tim tự tròn.
Âm thanh tuyệt diệu,
Khơi gợi nguồn chảy
Đẩy người vào luồng.
Gốc tâm rỗng,
Ngày sống,
Đêm về lặng.
Tự tâm không,
Cái qua rồi không giữ lại
Cái giữ lại đã qua rồi.
Bất lập văn tự,
Giáo ngoại biệt truyền.
Cái không là cái chất rỗng ngọn nguồn
Người giống người, từ đó đi về
Nên gọi một. Không hai.
Từ bi là nhiệt chảy từ đó mà ra.
Năng lượng mát mẻ. Diệu lành.
Có sức mạnh vô hạn…
Ngày mình về,
Thiền mà không. Không mà thiền
Hành mà không. Không mà hành
Tâm rỗng,
Lòng trôi,
Pháp chảy.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Vô vi.
(St.)
|