Advertisements
Em là học sinh của một trường Tiểu học ở nông thôn nên đồng phục của emmỗi ngày đến trường là áo sơ mi trắng và quần tây màu xanh dương. Ngàynào đến trường, em cũng mặc một kiểu áo sơ mi màu trắng ấy nhưng emkhông có cảm giác nhàm chán tí nào.
Chiếc áo sơ mi của em đượcmay từ vải ka tê trắng, chất vải mềm mại, dễ thấm mồ hôi nhưng lạikhông bị nhăn, nên mẹ em rất ít khi phải ủi nó. Chiếc áo rộng rãi nênkhi mặc vào em cảm thấy rất thoải mái. Cổ áo được lót một lớp keo cứngnên bẻ lên trông rất oai. Tay áo dài, có măng sét ôm khít lấy cổ tayem. Nhưng những lúc nóng nực, em có thể mở khuy ra và xắn lên cho mát.Trước ngực áo là bảng tên của em được thêu bằng chỉ màu xanh rất khéoléo. Trên cánh tay bên trái, chỗ gần vai được gắn cái lô gô của trườngem màu xanh lá cây. Chỉ nhìn chiếc áo đồng phục của em thôi là ai cũngbiết được ngay em tên là gì, học trường nào. Nhờ có cái bảng tên và cáilô gô ấy mà chúng em có vẻ ngoan hơn. Vì nếu nghịch ngợm, quậy phá thìngười khác sẽ mách ngay với thầy cô hoặc cha mẹ. Lúc ấy có mà “nhừđòn”.
Trên chiếc áo đồng phục của em, từng đường kimmũi chỉ thật đều đặn. Những chỗ hay bị co giản nhiều đều được may trầnthêm một đường chỉ nữa nên rất chắc chắn. Có lần đùa giỡn trong giờ rachơi, em bị bạn Thạch “mập” kéo thật mạnh nhưng cũng không hề hấn gì.Hàng khuy đính trên nẹp áo cũng thẳng tắp với những chiếc khuy trắngtinh và trong suốt trông thật xinh xắn.
Em rất yêu chiếc áođồng phục của mình. Mỗi ngày khoác nó đến trường, em đều có cảm giác tựhào và hãnh diện. Mỗi ngày, khi đi học về, em đều treo nó lên móc cẩnthận cho thẳng thắn, không bị nhàu. Em sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận đểnó luôn mang màu trắng tinh khôi.
|