|
Trongkho tàng các câu chuyện dân gian việc nam, có rất nhiều nhân vật quenthuộc, mỗi nhân vật đều đều mang lại cho ta một bài học cuộc sống thậtsâu sắc. Nhưng nhân vật mà em yêu tich nhất đó chính là nhân vật ôngbụt trong câu truyện: Cây Tre trăm đốt
Ngày xưa có một anh trai cày khoẻ mạnh, chăm chỉ. Vì nha nghèo nên phảiđi làm thuê cho lão bá hộ. Vốn tính keo kiệt, bủn xỉn, và nhàm hiệm,một hôm hắn gọi anh trai lại và nói: Con hãy ráng làm việc đi, ta sẽ gãcon gái cho. Tưởng thật, anh trai cày lao vào làm việc quần quật, Hainăm sau, nhờ công cuả anh mà lão bá hộ tậu được rất nhiều nhà cưả,ruộng vườn, Hắn lại gọi anh lại và bảo:Hai năm qua con đã làm việc thậtvất vả, nay ta se gả con gái cho con. Nhưng con hãy vào rừng kiếm chobằng được cây tre trăm đốt. Anh trai cày liền chạy vội vào rừng, chặtmãi chặt mãi mà không thấy. Biết bá hộ lưà mình, anh oà khóc. Trong lúcđó, lão bá hộ cho nguời chuẩn bị hôn lễ cho con mình và cậu con trainhà giàu làng bên Bổng lúc đó, một làn khói trắng toả ra che lấp cả mặttrời chói chang. Đằng xa, một ông bụt đầu tóc bạc phơ bắt đầu hiện ra .Ông có khuôn mặt hình chữ điền cùng chiếc cằm chẻ trông rất hiền lànhvà cái tráng cao chưá đầy những nếp nhăn hằng sâu đến lạ. phiá sau khoémắt hình chân chim là đôi mắt to tròn , luôn ánh lên một cái nhìn nhânhậu. Nằm cân đối giưã hai gò má đồi mồi đã nhan nhúm đi nhiều là mộtchiếc mũi khoằm trông rất ngộ nghĩ. Hàm răng ông tuy không được trắngbóng nhưng lại đều như hạt bắp, nằm ẩn sau đôi môi đầy đặn, hồng hào.Nhưng điều khiến ông trông thật gần gủi là hàm râu dài đến ngực và cũngtrắng trẻo một mầu. Tất cả tạo cho ông một cái nhìn tuy đơn sơ nhưnhững cụ già Việt Nam nhưng lại mang đậm tính thương người, sẵn sànggiúp đở họ khi gặp khó khăn, nguy hiểm. Ông khoác trên mình một chiếcáo trắng tinh luôn óng ánh dưới những tia nắng mặt trời và được tô điểmbằng những hình vẻ lân, phụng. Tay ông dài dài , nếp da đã nhăn nheo ,cằn cỗi lại lấm tấm đồi mồi, lúc nào cũng phe phẩy cây phất trần trắngxoá như mái tóc cuả mình.Chân ông cao cao, khiến ông đã già nhưng bướcđi vẫn còn nhanh nhẹn. Thấy anh trai cày ngồi khóc ông bước đến cất mộttiếng cười lớn. Tiếng cười lan rộng và xa đến mọi ngóc ngách cuả khurừng. Rồi với một giọng nói trầm, ấm, ông hỏi: Tại sao con khóc.Anhtrai cày mếu máo kể lại hết mọi việc cho ông tiên nghe. Sau một hồitrầm ông bảo anh trai cày đem một trăm đốt tre về và xếp thành một hàngdài. Thế rồi ông bắt đầu làm phép. Ông phất pha phất phới cây phất trầncuả minh , mỗt làn gió mạnh bắt đầu thổi , cuốn phăng tất cả những lácây rơi rụng trên đường. Thế rồi một vầng hào quang bắt đầu xuất hiệnsau lưng ông . Ông hô: Khắc nhập. Khắc nhập. Tiếng la thật dõng dạc mànghe đầy quyền năng. Những đốt tre bắt đầu bị hút vào với nhau tạothành một Cây tre trăn đốt. Một lần nữa, ông lại cất tiếng cười vangvọng cả núi rừng. Anh trai cày chưa kịp cảm ơn thì ông tiên đã hoá phépbiến ra một làn khói trắng rồi bay về trời từ lúc nào không biết.Ôngcũng không quên căn dặn anh phãi nhớ kĩ hai câu thần chú. Anh trai liềnchạy về để cản buổi lể thành hôn. Xấu hổ quá, hai vợ chồng lão phú hộđành gã con cho anh trai cày. Và thế là hai người đã sống với nhau đếntrọn đời.
Qua hình ảnh ông tiên trong câu truyện này và nhiều câu truyện khácnữa. Người xưa muốn khuyên dạy chúng ta: Ở hiền thì gặp lành, ở ác thìgặp ác. Ông tiên luôn là người xuất hiện để giúp đở những người nghèokhó trườc sự tàn bạo cuả bọn phú hộ. Hình ảnh ông đã gắn liền với cáccâu truyện Việt Nam. Sau này, lớn lên, em sẽ kể cho con nghe các câutruyện dân gian này để chúng sẽ là người lưu giữ và bảo tồn văn hoá dântộc.
|
|