|
Mái Ấm Thiện Duyên có lẽ không còn xa lạ với những ai quan tâm đến những hoạt động thiện nguyện. Thì với chúng tôi, những người lần đầu tiên đến với Thiện Duyên, khi đã trở về với cuộc sống thường nhật, vẫn còn vẹn nguyên những cảm xúc về chuyến đi ấy.
Chiếc xe lăn bánh từ sáng sớm, tạm xa những nhộn nhịp nơi thành thị, những bộn bề lo toan của cuộc sống, chúng tôi thực sự cảm nhận được nét hiền hòa, thanh bình của một làng quê với những con đường đất mộc mạc, những vườn cao su xanh mát và những con người nhiệt thành của một vùng đất kiên cường trong chiến tranh - “đất thép thành đồng” Củ Chi. Chẳng mấy chốc, Mái Ấm Thiện Duyên đã hiện ra trước mắt. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng chúng tôi vẫn gặp những bỡ ngỡ ban đầu khi hòa nhập với các em. Bởi lẽ, các em ở đây mỗi em mỗi hoàn cảnh, mỗi căn bệnh khác nhau nên sự biểu hiện của các em cũng đa dạng như vậy.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng nhanh chóng tham gia cùng các em trong những trò chơi tập thể, cùng hát vang những bài hát thiếu nhi ngộ nghĩnh và chụp cho các em những tấm hình kỉ niệm. Dường như mọi khoảng cách đều tan biến, chỉ còn lại những nụ cười hạnh phúc trên gương mặt các em và cả chúng tôi nữa. Ước rằng, những nụ cười hồn nhiên ấy sẽ mãi theo các em trên con đường đời lắm chông gai phía trước. Tin rằng, các em có đủ sức mạnh để vượt qua nghịch cảnh và trở thành những con người có ích cho xã hội. Mong rằng, với những em suốt đời mang trong mình khuyết tật, sẽ vẫn luôn nhận được những tấm lòng hảo tâm của công đồng, để cuộc sống của các em đầy đủ hơn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Rồi, giờ ăn cũng đã đến. Chúng tôi phụ giúp các mẹ ở Mái Ấm cho từng em ăn. Phải nói, chúng tôi thực sự “vất vả” với công việc này, vì các em không nghe lời mình chút nào cả. Thế mới cảm phục sự kiên nhẫn, chịu khó của các mẹ khi chăm sóc, dỗ dành các em. Phải chăng, chính tình thương yêu đã tạo động lực cho các mẹ gắn bó với nơi này.
Thế rồi, chúng tôi phải chia tay Mái Ấm, trả lại Mái Ấm sự yên tĩnh vốn có của nơi này, các em hãy có một giấc ngủ trưa thật ngon, các em nhé!
Trên hành trình trở về, dường như mọi người đều trở nên im lặng hơn, có lẽ đó là sự mệt mỏi_kết quả của một ngày nhiều hoạt động, nhưng sự tĩnh lặng ấy còn ẩn chứa nhiều nỗi trăn trở. Sự trăn trở ấy là tất yếu, bởi có những khoảng lặng như vậy, ta mới thấy cuộc sống còn nhiều điều phải suy nghĩ , và xung quanh ta còn biết bao những mảnh đời cần sự quan tâm, sẻ chia; để rồi, ta biết trân trọng, yêu thương cuộc đời mà ta được ban tặng; để sống tốt hơn, ý nghĩa hơn.
Có thể, những món quà mà chúng tôi mang đến cho các em không thấm thía là bao so với nhu cầu thiết yếu, nhưng chúng tôi tin rằng nó sẽ là nguồn động viên, để các em tin rằng: xã hội đã, đang và sẽ luôn đồng cảm, quan tâm đến các em. Chúng tôi cũng cảm ơn các em đã cho chúng tôi những giây phút lắng đọng, những nghĩ suy, để sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn.
Sẽ có những chuyến đi như vậy nữa của Thiết Thạch, đến với những con người, những số phận cần sự sẻ chia. Điều thiết thực nhất mà chúng tôi có thể làm là không ngừng cống hiến, không ngừng làm việc, để biến những khoản lợi nhuận từ kinh doanh làm kinh phí cho các hoạt động từ thiện. Bởi chúng tôi, những nhân viên của Thiết Thạch Group hiểu rằng, sự phát triển của Thiết Thạch luôn hướng đến sự phát triển bền vững của xã hội, đến những giá trị nhân văn tốt đẹp cho cộng đồng. |
Cảm ơn
-
Xem tất cả
|