Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 357|Trả lời: 3
In Chủ đề trước Tiếp theo

[Văn] ngu van

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Advertisements
giup tieu linh chi voi?
Đề bài: Nhân ngày nghỉ một nhóm bạn bè rủ anh chị tham gia một chuyến đi từ thiện thăm và tặng quà một trại trẻ mồ côi một nơi nuôi dưỡng người già cô đơn. Anh(chỉ) suy nghĩ gì về công việc trên?

Thread Hot
[Chưa được giải đáp] Hoàn cảnh và ý ngh
[Đã được giải đáp] Cảm nhận vẻ đẹp co
[Chưa được giải đáp] ngu van
[Đã được giải đáp] bài hát đa linh đa
[Ôn thi ĐH - CĐ] Chia sẻ tài liệu Sinh 12
[Phổ Thông] Tiếng Anh 11 - Unit 2
[Phổ Thông] Tiếng Anh 11 - Unit 1
[Phổ Thông] Cách chia động từ
[Hỗ trợ giáo dục] Microsoft Office 2007 + key
[Phổ Thông] SENTENCE TRANSFORMATION
[Phổ Thông] 50 cấu trúc câu hay gặp trong ti
[Ôn thi ĐH - CĐ] 10 PHƯƠNG PHÁP GIẢI NHANH B

Sofa
Đăng lúc 3-10-2013 20:59:18 | Chỉ xem của tác giả
Mái Ấm Thiện Duyên có lẽ không còn xa lạ với những ai quan tâm đến những hoạt động thiện nguyện. Thì với chúng tôi, những người lần đầu tiên đến với Thiện Duyên, khi đã trở về với cuộc sống thường nhật, vẫn còn vẹn nguyên những cảm xúc về chuyến đi ấy.

Chiếc xe lăn bánh từ sáng sớm, tạm xa những nhộn nhịp nơi thành thị, những bộn bề lo toan của cuộc sống, chúng tôi thực sự cảm nhận được nét hiền hòa, thanh bình của một làng quê với những con đường đất mộc mạc, những vườn cao su xanh mát và những con người nhiệt thành của một vùng đất kiên cường trong chiến tranh - “đất thép thành đồng” Củ Chi. Chẳng mấy chốc, Mái Ấm Thiện Duyên đã hiện ra trước mắt. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng chúng tôi vẫn gặp những bỡ ngỡ ban đầu khi hòa nhập với các em. Bởi lẽ, các em ở đây mỗi em mỗi hoàn cảnh, mỗi căn bệnh khác nhau nên sự biểu hiện của các em cũng đa dạng như vậy.



Tuy nhiên, chúng tôi cũng nhanh chóng tham gia cùng các em trong những trò chơi tập thể, cùng hát vang những bài hát thiếu nhi ngộ nghĩnh và chụp cho các em những tấm hình kỉ niệm. Dường như mọi khoảng cách đều tan biến, chỉ còn lại những nụ cười hạnh phúc trên gương mặt các em và cả chúng tôi nữa. Ước rằng, những nụ cười hồn nhiên ấy sẽ mãi theo các em trên con đường đời lắm chông gai phía trước. Tin rằng, các em có đủ sức mạnh để vượt qua nghịch cảnh và trở thành những con người có ích cho xã hội. Mong rằng, với những em suốt đời mang trong mình khuyết tật, sẽ vẫn luôn nhận được những tấm lòng hảo tâm của công đồng, để cuộc sống của các em đầy đủ hơn cả về vật chất lẫn tinh thần.





Rồi, giờ ăn cũng đã đến. Chúng tôi phụ giúp các mẹ ở Mái Ấm cho từng em ăn. Phải nói, chúng tôi thực sự “vất vả” với công việc này, vì các em không nghe lời mình chút nào cả. Thế mới cảm phục sự kiên nhẫn, chịu khó của các mẹ khi chăm sóc, dỗ dành các em. Phải chăng, chính tình thương yêu đã tạo động lực cho các mẹ gắn bó với nơi này.



Thế rồi, chúng tôi phải chia tay Mái Ấm, trả lại Mái Ấm sự yên tĩnh vốn có của nơi này, các em hãy có một giấc ngủ trưa thật ngon, các em nhé!

Trên hành trình trở về, dường như mọi người đều trở nên im lặng hơn, có lẽ đó là sự mệt mỏi_kết quả của một ngày nhiều hoạt động, nhưng sự tĩnh lặng ấy còn ẩn chứa nhiều nỗi trăn trở. Sự trăn trở ấy là tất yếu, bởi có những khoảng lặng như vậy, ta mới thấy cuộc sống còn nhiều điều phải suy nghĩ , và xung quanh ta còn biết bao những mảnh đời cần sự quan tâm, sẻ chia; để rồi, ta biết trân trọng, yêu thương cuộc đời mà ta được ban tặng; để sống tốt hơn, ý nghĩa hơn.

Có thể, những món quà mà chúng tôi mang đến cho các em không thấm thía là bao so với nhu cầu thiết yếu, nhưng chúng tôi tin rằng nó sẽ là nguồn động viên, để các em tin rằng: xã hội đã, đang và sẽ luôn đồng cảm, quan tâm đến các em. Chúng tôi cũng cảm ơn các em đã cho chúng tôi những giây phút lắng đọng, những nghĩ suy, để sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn.



Sẽ có những chuyến đi như vậy nữa của Thiết Thạch, đến với những con người, những số phận cần sự sẻ chia. Điều thiết thực nhất mà chúng tôi có thể làm là không ngừng cống hiến, không ngừng làm việc, để biến những khoản lợi nhuận từ kinh doanh làm kinh phí cho các hoạt động từ thiện. Bởi chúng tôi, những nhân viên của Thiết Thạch Group hiểu rằng, sự phát triển của Thiết Thạch luôn hướng đến sự phát triển bền vững của xã hội, đến những giá trị nhân văn tốt đẹp cho cộng đồng.

Cảm ơn

Số người tham gia 1Uy tín +2 Tiền +2 Thu lại Lý do
tieulinhchi + 2 + 2 cam on c nhak

Xem tất cả

Ghế gỗ
Đăng lúc 3-10-2013 21:10:19 | Chỉ xem của tác giả
Chương trình từ thiện tại trường THCS Gò Xoài - Bình Chánh được tổ chức vào ngày 26/05/2012, chúng tôi đã được thông báo hơn một tháng trước đó để thực hiện tốt nhất những công tác chuẩn bị. Ngôi trường đó là nơi chúng tôi đã có dịp đến từ thiện vào lễ Giáng Sinh năm ngoái và được gặp các trẻ em nghèo ở một nơi không cách xa trung tâm thành phố mấy nên ai cũng cảm thấy quen thuộc. Trong đợt từ thiện lần này, tất cả chúng tôi đến để tặng quà cho các em nhân dịp tổng kết năm học, đổi tập vở cũ lấy tập vở mới, sơn mới lại các bức tường, trồng cây và làm các giàn cho cây leo để che mát cho các phòng học. Không những thế, chúng tôi cùng chơi với các em qua các trận đấu bóng. Ý tưởng và chương trình cũng được lên kế hoạch từ trước và phân công cho từng nhóm gia đình để chuẩn bị. Nhóm tôi sẽ thực hiện phần dọn vệ sinh cho các khu nhà vệ sinh của trường và chuẩn bị sân đá banh cho các em.



Hình: Quang cảnh buổi từ thiện

Đúng 6 giờ 30 phút sáng, chúng tôi gặp nhau tại điểm hẹn. Anh em được kêu gọi sẽ đến sớm để khuân vác đồ đạc lên xe và chất đồ xuống trước tại trường. Chị em mang lỉnh kỉnh các vật dụng và chuẩn bị thức ăn. Chúng tôi đến nơi khi trường đang diễn ra lễ Tổng kết năm học. Tôi được hòa cùng các anh chị em thân quen trong tinh thần hăng hái, chung sức một lòng, chan hòa niềm vui và sẵn sàng lăn xả cho một ngày có ý nghĩa trong cuộc sống của mình với hy vọng mang lại niềm vui, sự cho tặng và sự khích lệ cho ai đó đang cần đến nó ngoài cá nhân mình. Sau khi ăn sáng, chúng tôi vội vàng bắt tay vào công việc như đã phân công trước. Không khí trở nên rộn ràng: có khu thì mọi người đang chà giấy nhám bụi mịt mù để sơn lại các bức tường; có khu thì mọi người trồng cây; có khu thì các anh em trèo lên leo xuống, vắt vẻo trên các giàn giáo cao để khoan, **c đẽo, đóng cọc và treo các thanh dây thép làm giàn cho cây leo, đó là công việc khá nguy hiểm.

Sau đó tôi còn được biết thêm các anh em đã đến đây từ ngày hôm trước để chuẩn bị mọi việc, có người còn ở lại qua đêm để tiếp tục công việc của ngày hôm sau. Tôi thấy rất kinh ngạc với sự tận tụy và nỗ lực của họ để mang lại những gì tốt nhất cho các em ở khu trường này. Đặc biệt là rất đông các bạn sinh viên của Ban hoạt động công tác xã hội trường Đại Học Kiến Trúc cũng cần mẫn, xả thân mình cho các hình ảnh sáng tạo rất thú vị và đầy màu sắc mà ai đi qua cũng phải trầm trồ khen ngợi. Nhóm chúng tôi thì vội vàng đi tìm các khu nhà vệ sinh để chà rửa. Xin bật mí là những nơi chúng tôi đến khá kinh hoàng và ngoài sức tưởng tượng đến mức ám ảnh. Nhưng thật cảm động là các anh chị em đã quyết định sẵn sàng lăn xả và làm hết sức mình với nó, ngoài ra có thêm bốn bạn sinh viên đi cùng chúng tôi cũng rất phủ nhận và phục vụ hết mình. Sau vài giờ nỗ lực, chúng tôi cũng mang lại được một sự sạch sẽ tạm thời cho những nơi chúng tôi đến.




Hình: Chuẩn bị phục vụ nước uống

Khi buổi lễ Tổng kết kết thúc, các em học sinh được tặng xe đạp đã rất mừng rỡ vì quà tặng ngoài mức tưởng tượng của các em mặc dù các anh em chưa huy động đủ số lượng cần thiết cho nhu cầu của các em. Rất hăng hái, các em học sinh ùa ra đổi tập vở và vô cùng mừng rỡ vì có lẽ đây là lần đầu tiên các em được cho tặng miễn phí như vậy. Sau đó, các trận thi đấu bóng đá bắt đầu. Tiếng trống, tiếng còi dồn dập, những vòng tròn cỗ vũ sôi động hò la cuồng nhiệt hết mức của các cô chú, các anh chị làm cho tinh thần các cầu thủ thi đấu hăng say quên mình. Các thầy cô giáo cũng rất phấn khởi vì lâu lắm họ mới chứng kiến sự nhiệt tình và tinh thần cổ vũ cuồng nhiệt như vậy với những điệu múa và tiếng hát cổ động cho cả 2 đội rất đồng đều.

Buổi chiều, không khí thêm náo nhiệt với các cuộc thi vẽ, tô tượng, trồng cây, các công việc vẽ hình, sơn tường của nhóm Kiến trúc vẫn đồng thời được tiếp tục. Trận đấu bóng chung kết cũng diễn ra trong không khí sôi nổi hào hứng chưa từng có. Các anh chị cô chú tiếp tục cổ vũ hết mình với tiếng trống liên hồi của các đội cổ vũ đã được tập dợt một cách chuyên nghiệp từ lúc sáng. Các cầu thủ chân trần chạy trên các nền xi măng cứng lăn xả hết mình với tiếng kèn, tiếng trống và tiếng hò cổ cũ. Đến phần trao giải, chắc hẳn chưa có giải đấu nào mà tất cả các đội tham gia thi đều được phát giải, các em rạng rỡ niềm vui khi được tặng quà, em nào cũng hối hả mong được mang quà về nhà mà không muốn nán lại thêm. Chúng tôi vẫn tiếp tục những phần việc của mình một cách chăm chỉ cho đến hết buổi chiều.


Hình: Trang bị hệ thống che mát bằng dây leo

Chúng tôi ra về, cảm thấy hạnh phúc vì mình đã qua một ngày có ý nghĩa khi mang lại niềm vui cho các em. Tôi mong ước sao các thầy cô và các em có tấm lòng quan tâm đến cộng đồng nơi mình học tập và sinh hoạt qua những ý thức giữ gìn vệ sinh chung nhiều hơn. Có như vậy, tất cả học sinh có thể chơi và học trong một môi trường vê sinh sạch sẽ và sẽ tốt cho sức khỏe của các em. Mong sao các em cũng được giáo dục để nhận thức và có lòng biết ơn với những người đến phục vụ cho tặng mình vô điều kiện, để các em có động cơ nỗ lực hơn cho cá nhân mình, ít ra điều này được thể hiện qua việc các em bày tỏ lời cảm ơn hoặc ở lại dọn dẹp nơi mình thi đấu. Nhưng phần nào đó tôi hiểu là nếu không được dạy về tình yêu của Thượng Đế các em và cũng như cá nhân tôi chỉ muốn lấy được sự cho tặng của người khác mà cũng không cần hiểu người cho tặng mình hoặc có lòng biết ơn cho điều đó. Cảm ơn những sự trăn trở, đầu tư, sắp xếp, kêu gọi tấm lòng, chuẩn bị,… của ban tổ chức để chúng tôi cùng được tham gia mang lại niềm vui và cùng các em chắp cánh cho những ước mơ, những hy vọng qua sự phục vụ bằng tình yêu của chúng tôi. Tôi cũng nhận thấy có nhiều tấm lòng khao khát phục vụ, phục vụ quên mình với cộng đồng của các bạn sinh viên Kiến trúc và những người bạn tình nguyện cùng tham gia. Chúng tôi ước mơ các bạn ấy có thể hiểu được tình yêu của Thượng Đế để luôn gìn giữ tình yêu và ngọn lửa ấy cho con người.

Người viết: Trần Lê Diễm Thảo
Tầng
Đăng lúc 3-10-2013 21:10:36 | Chỉ xem của tác giả
CHUYẾN ĐI TỪ THIỆN

Với sự đóng góp của toàn thể Hội Viên Hội Quỹ Tình Thương USA, chương trình "Chuyến Đi Từ Thiện" đã được thực hiện vào tháng 8 năm 2012 dưới sự đại diện của Hội viên Hội Quỹ Tình Thương USA, sự hổ trợ của gia đình cô Nguyễn Thị Quế và một số bạn bè thân hữu tại Việt Nam. Chương trình "Chuyến Đi Từ Thiện" đã  thăm, tổ chức buổi ăn trưa nhẹ, trao tặng phẩm cũng như tiền mặt đến với Hội Người Mù tại Đà Lạt, Bệnh Viện Ung Bướu Khoa Nhi tại TPHCM và cũng không quên ghé thăm 2 tấm gương đầy nhân nghĩa của Chú Phúc và chú Năng tại Nha Trang và Huế là những người đã che chở đùm bọc những trẻ thơ thiếu may mắn hoặc chôn cất những thai nhi bị bỏ rơi từ trước cho đến nay. Sau đây, xin quý bạn đọc những tâm tình của một đại diện Hội Quỹ Tình Thương đã có mặt trong chuyến đi từ thiện này.

Một buổi chiều Đà Lạt, trời lành lạnh, chúng tôi hẹn gặp nhau ở khu rạp hát Hòa Bình để cùng đi thăm và giúp trại người mù Đà Lạt. Chúng tôi gồm có hai người về từ Mỹ,hai bạn học chung lớp, và gia đình một bạn học chung khóa từ lớp 10, trường Bùi Thị Xuân, Đà Lạt. Trong chuyến đi này, chúng tôi cũng có được sự tham gia của cô Nguyễn Thị Quế và gia đình góp một tay bằng cách nấu một bữa ăn chay cho những thành viên trong trại.
Khi chúng tôi lên đến trại người mù, chúng tôi thấy một nhóm trai gái đang ngồi bên thềm cửa đàn hát, nhưng sao tôi không thấy nụ cười trên môi họ. Nhìn quanh, tôi để ý rằng mọi người trong trại đều có cùng một nét mặt : không vui, không buồn. Vì sao?
Đến bây giờ, khi ngồi viết bài này, tôi mới nhận ra rằng vì sao nét mặt của họ không vui không buồn- là vì cặp mắt cuả họ không nhìn thấy được- mà “cặp mắt là cửa sổ của tâm hồn”- nếu ta không thấy được ánh mắt thì khó biết được tâm trạng bên trong của con người. Một sự mất mát lớn.
Mọi thành viên trong trại người mù dường như rất quen thuộc cấu trúc và đường đi trong cũng như ngoài của căn nhà họ đang ở. Trong khi tôi đang lo thót tim sợ một em bé sẽ té khi thấy em đi xuống cầu thang,thì em đi xuống rất bình tĩnh và tự tin. Hỏi ra mới biết là họ được tập cách đi đứng, ăn uống trong 2 tháng đầu khi nhập trại để có thể tự lo cho chính bản thân, sau đó sẽ được dạy học chữ. Mọi chi phí phần lớn là trông cậy vào sự giúp đỡ từ những hội từ thiện. Hiện tại trại người mù mở một dịch vụ xoa bóp để tăng phần thu nhập vì chi phí để duy trì trại càng ngày càng cao.
Bữa ăn do gia đình cô Quế thực hiện thật vui và ấm cúng. Tôi nhớ hồi xưa đi học, đi cắm trại, cả lớp quay quần ăn cơm , đứa này ăn xong đưa mặt qua ngó chén cơm của đứa kia xem thử đã ăn xong chưa. Ở đây thì không, họ ăn xong, để đũa xuống bàn, ngồi yên. Có lẽ họ biết rằng họ sẽ không thấy gì nếu nhìn qua người bên cạnh.
Chúng tôi lưu luyến chia tay. Trời Đà Lạt tối dần,lạnh hơn nhưng chúng tôi ai cũng thấy lòng mình ấm vì đã làm được một điều gì đó dù rất bé nhỏ cho cuộc đời.
Đi thăm và giúp bệnh viên nhi ung bứu ở Sài Gòn cũng là một cơ hội chứng kiến một khía cạnh khác trong những thống khổ đang đè nặng trên những tấm thân bé nhỏ vẫn khác khao sự sống. Cũng có những yếu tố đã làm cho chuyến đi thăm viếng bệnh viện nhi ung bứu thêm đậm đà tình thương. Thứ nhất là vì nhịp sống và khí hậu Sài Gòn nhộn nhịp và nóng hơn Đà Lạt. Thứ hai là vì chúng tôi có thêm sự cộng tác và giúp đỡ về nhân lực và vật chất từ nhiều bạn bè cùng lớp và cùng khóa học năm xưa. Thứ ba là vì số lượng bệnh nhân nhi bị ung bứu quá nhiều.
Chúng tôi được anh bảo vệ đưa lên lầu khoa Nhi. Ngay từ đầu lầu đã thấy bệnh nhân nằm la liệt trên sàn nhà. Chúng tôi bàng  hoàng. Trong phòng thì tầng dưới là nằm trên sàn nhà, tầng trên là cái giường trên chỗ nằm của bệnh nhân ở dưới. Giường bệnh chỉ là một chiếc chiếu đơn sơ, rách chỗ này lủng chỗ kia.
Nhìn quanh, chúng tôi thấy các em bé khoảng từ 2 tuổi cho đến 13 tuổi. Có em có đầu to hơn bình thường, có em bụng to hơn thân , có em còn chỉ 1 chân, chân kia bị cắt hết phân nữa. Thỉnh thoảng chúng tôi nghe được tiếng khóc thét của một em bé nào đó vượt qua sự ồn ào vì quá đông người trong bệnh viện. Tiếng khóc vì sự đau đớn từ bệnh tật và từ sự tiêm thuốc điều trị. Quá đau lòng.
Chúng tôi trao bì thơ tặng mỗi bệnh nhân. Cầm bì thơ thấy sao bì thơ mõng và nhẹ quá. Biết làm sao bây giờ, sức lực của tất cả chúng ta chỉ có chừng đó thôi. Hy vọng chuyến viếng thăm trong tương lai thì bì thơ sẽ dày và nặng hơn .
Khi ra về, cả nhóm chúng tôi im lặng vì cố che dấu sự súc động. Một điều mà tôi cảm nhận được từ những thành viên đại diện đó là ai cũng có chút ít niềm vui trong lòng vì mình cũng đã có được cơ hội cùng hợp tác với những tấm lòng vàng khác để làm chung một công việc thật có ý nghĩa.
Xin cám ơn tất cả sự đóng góp về thờii gian, công sức và vật chất của thành viên hội Quỹ Tình Thương USA và bạn bè ở Việt Nam đã giúp chúng tôi thành công thực hiện được chuyến đi từ thiện này.
Xin chân thành cảm tạ
MN

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 11-4-2025 14:01

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách