Trường Mở - Cộng Đồng Học Sinh Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 3196|Trả lời: 7
In Chủ đề trước Tiếp theo

Xin gợi ý cho bài viết số 1 lớp 10!

Nhảy đến trang chỉ định
Chủ nhà
Sofa
Đăng lúc 8-9-2011 12:25:30 | Chỉ xem của tác giả
Bạn có thể nói rõ đề văn không?

Ghế gỗ
Đăng lúc 10-9-2011 09:58:38 | Chỉ xem của tác giả

Tuổi học trò sẽ không đẹp nếu đó chỉ là những điểm cao, những thành tích, mà no' đẹp bởi chính những kỉ niệm và đặc biệt là những cảm xúc. Đối với tôi thì cảm xúc có lẽ tôi nhớ rõnhất và lắng đọng nhất là cảm giác khi đặt chân vào một ngôi trường mới, trường THPT.
Khi cai' quyết tâm đậu vào trường THPT mà tôi yêu thích đã được thực hiện, sự thoải mái và cảm giác hồi hộp mong chờ những điều mà tôi muốn trong không ngừng tăng thêm, nhưng khi đặt chân vào ngôi trường này thì thật sự tôi không còn nhận thức được cái cảm giác trong tôi lúc này là gì: ngôi trường, nó quá im lặng, hay như một số hs khác thì nó u ám thật, tôi không biết phải gọi điều đó như thế nào nữa !
Sự bất ngờ trong cảm giác của tôi không ngừng lại ở đo', bởi đã là một học sinh cấp ba thí việc biết trước tất cả mọi thứ sẽ đổi mới không có gì là lạ, dù biết thế nhưng tại sao sự rụt rè hay thậm chí là sợ hãi lại đến trong cảm giác lạ lẫm của tôi. Chẳng mấy chốc ngáy khai trường cũng tới, lần này tôi thấy những anh chị lớp 11, 12 vui vẻ đi đón năm học mới, tôi bỗng tự nhủ với chính bản thân mình, tai sao các anh chị khác làm đượ mà tôi thì lại như thế này, phải cố gắng lên thôi.
Một tháng trôi qua và bây giờ tôi đang ngồi đây để viết cái topic này, những cảm giác sợ sệt đã đi rồi, và thay vào đó là một sự yêu mến tất cả: thầy cô, bạn bè, và người bạn tri kỉ của tôi:"cảm giác".
Nguyễn Trãi ơi, tôi yêu bạn^^!
Tầng
Đăng lúc 15-10-2011 16:00:24 | Chỉ xem của tác giả
Đề bài: ghi lại những cảm nghĩ của em về một người thân yêu nhất của em
                                                         bài làm
Đã lâu lắm rồi tôi không còn được bà chăm sóc cho mình nữa. Giờ tôi đã là một học sinh cấp ba với nhiều mơ ước hơn, nhiều khát vọng hơn. Nhưng nghĩ lại về quá khứ bao kỉ niệm về bà lại trỗi dậy trong tôi.
Là một đứa cháu út của cả nhà. Có lẽ là điều đặc biệt nào chăng? Bà nội tôi sinh ra sáu người con, bố tôi là con út và tôi lại là con út trong gia đình thân yêu, đầm ấm của mình nên được bà chiều chuộng nhiều hơn chăng? Nhớ lại cái ngày mà tôi bước chân vào lớp một. Bố và mẹ tôi đều đi làm ở xa. Bà đã dắt tôi đến trường học bà luôn động viên tôi nhiều lắm. Ngôi trường cũng dần xuất hiện và bao bỡ ngỡ, thẹn thùng, lo lắng của tôi cũng theo đó mà xuất hiện. Nhưng có bà mà tôi quên đi tất cả. Bà giống như một mặt trăng mồng một và cả đêm rằm. Bà thật kì diệu giống như mặt trăng vậy. Không một đứa cháu nào lại không thể không yêu bà. Có lẽ cũng bởi tình yêu của bà dành cho các cháu rất lớn lao. Nhiều lúc tôi chợt bật khóc vì nghĩ tới bà và những kỉ niệm gắn với bà. Nhớ lại ngày nào hôm trung thu, chúng tôi - những đứa cháu của bà đều được bà nén đưa đi chơi, vì bố mẹ mấy đứa không cho phép ra ngoài. Lúc đó, vì sợ lạc mất các cháu mà bà cứ nắm chặt tay của chúng tôi. Đi cùng bà chúng tôi - mấy đứa nhỏ đã được vui chơi rất thoải mái ở các khu vui chơi giải trí. Nhiều khi xem lại cuốn album ngày trước tôi thấy thật hạnh phúc biết bao.
Mỗi tấm hình như một kỉ niệm nho nhỏ về bà. Nhìn lại tấm hình mà bà bón cháo cho tôi ăn lúc năm hay sáu tháng tuổi gì đó. Tôi cũng không rõ lắm. Ảnh chụp đen trắng nhưng tôi vẫn thấy rõ lúc bà cười. Nụ cười của bà mới ấm áp làm sao. Còn tôi thì nhìn sao mà ngồ ngộ thế! Ước gì có bà ở bên cạnh lúc này nhỉ? Tôi sẽ nhõng nhẽo như ngày xưa đòi bà cho đi chơi nơi này, nơi nọ và khi có bà ở bên tôi sẽ là người chăm sóc chu đáo cho bà. Để bà thấy bà là người hạnh phúc nhất thế gian vì có những người con, người cháu luôn yêu thương, luôn quan tâm tới bà. Nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được nữa. Bà đã rời xa chúng tôi, tới một chân trời mới. Vùng đất của những thiên thần tí hon chăm sóc cho bà và những cụ ông, cụ bà khác chăng? Tôi thầm ước mong sao cho mọi suy nghĩ của tôi sẽ thành hiện thực để bà sẽ không thấy cô đơn, buồn bã hơn khi tới một chân trời mới. Nơi mà bà không còn có thể chơi đùa, trò chuyện cùng những đứa con thân yêu, đứa cháu ngoan hiền nữa. Trong mơ tôi cũng mơ được gặp bà. Nhưng thật khó, tôi nhớ bà quá! Tôi muốn khoe với bà, tôi giờ đã là một học sinh lớp mười. Cháu của bà sẽ mãi là một học sinh gương mẫu và học tập chăm chỉ để xứng đáng với những lời bà dặn dò chúng cháu lúc bà còn sống.
Bà ơi, với cháu bà giống như một bà tiên xuống chăm sóc, dạy dỗ cho cháu. Cháu sẽ mãi nhớ về bà và những kỉ niệm về bà.{:1_1:}

Đánh giá

lam dai them di ban  Đăng lúc 24-6-2013 12:19
5#
Đăng lúc 15-10-2011 16:53:21 | Chỉ xem của tác giả
bài viết số 3 lớp 10 Đề bài: Sau khi Sơn Tinh lấy được Mị Nương, Thủy Tinh ôm hận hàng năm dâng nước biển trả thù. Tình cờ 1000 năm sau Sơn Tinh gặp Thủy Tinh. Hãy tưởng tượng và kể tiếp câu chuyện trên
                                                    Bài làm
Một nghìn năm trôi qua thật nhanh, bây giờ chúng tôi đã có con có cháu đông vui và hạnh phúc, hiếu thảo với chúng tôi. Cũng từ khi Sơn Tinh - phu quân lấy tôi làm vợ. Chúng tôi cùng nhân dân phải chịu cảnh ngập lụt do Thủy Tinh trả thù hận năm xưa. Tình cờ một lần gia đình tôi đi du ngoạn đã gặp Thủy Tinh. Tôi tưởng chừng như mọi chuyện sẽ trở lên tồi tệ hơn nhưng tôi đã sai.
Hôm đó, Thủy Tinh cũng đi du ngoạn một mình cùng nơi với chúng tôi tới. Ban đầu, khi nhìn thấy gia đình tôi anh có vẻ hơi tức giận nhưng Sơn Tinh thì lại chạy tới chỗ anh và nói chuyện. Tâm trạng tôi lúc đó rất lo sợ, không biết có xảy ra chuyện gì tiếp đó không nữa. Một lúc sau thì tôi thấy phu quân mình cùng Thủy Tinh đến bên gia đình tôi. Lúc đó tôi thấy vẻ mặt hai người trở nên tươi cười, vui vẻ hơn hồi mới gặp. Lúc đó thì cũng đã đến bữa trưa, gia đình tôi mời anh cùng chung bữa. Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ và tôi cũng nhận được một lời xin lỗi từ anh. Anh nói:
- Mị Nương à! Đã nghìn năm trôi qua tuy ta không được sống bên nàng, ta thấy buồn và lẻ loi lắm. Ta đã ganh tị với Sơn Tinh và mang nỗi hận thù này đến tận bây giờ. Ta thật nhỏ nhen đúng không? Ta xin lỗi nàng và toàn thể nhân dân vì đã đem tới những mùa lũ, những cơn sóng thần để cho dân làng phải chịu khổ. Nghĩ lại, ta thấy mình thật ích kỉ.
Nhìn khuôn mặt Thủy Tinh lúc đó tôi cảm nhận được sự ăn lăn hối lỗi của anh. Tôi đã nói với anh rằng:
- Đã nghìn năm rồi. chúng em cũng  chẳng nhớ tới những chuyện xưa nữa anh cũng vậy, anh hãy quên mọi chuyện đi. Thấy anh hối hận về những chuyện mình gây ra cho nhân dân trong thời gian qua. Em cũng thấy mừng lắm. Anh đừng buồn. Mọi người sẽ hiểu và tha thứ cho anh mà.
Thấy vậy, phu quân toi cũng liền nở một nụ cười thật vui và Thủy Tinh cũng vậy. Phu quân tôi liền mời Thủy Tinh cùng ăn, uống với gia đình tôi. Bữa ăn hôm đó thật vui. Ăn, uống xong mọi người ngồi nói chuyện rôm rả với nhau. Ba chúng tôi thì ngồi nói chuyện xưa. Thủy Tinh:
- Sơn Tinh à! Bây giờ chúng ta đã hòa giải được mọi chuyện, có phải là một niềm vui lớn nhất trong cuộc đời này không?
Sơn Tinh:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Bao năm qua chúng ta sống trong lo sợ và thù hận, mọi chuyện giờ được hóa giải tất nhiên là chuyện vui rồi!
- Cuộc sống hai người bây giờ hạnh phúc chứ?
- Con cháu đông đúc, hiếu thảo thì còn điều gì hạnh phúc hơn chứ?
Cuộc gặp gỡ này thật không như tôi tưởng. Ai cũng vui vẻ và chúng tôi đã mai mối cho Thủy Tinh với một cô gái và anh sẽ đi gặp cô ấy. Có lẽ như vậy sẽ tốt cho anh hơn.
Sau khi nói xong về chuyện của cả ba thì Thủy Tinh đã có một ý mời hai vợ chồng tôi và con cái chúng tôi xuống thủy cung và ở lại cùng anh vài bữa. Phu quân tôi cùng anh vừa đi vừa nói chuyện, hai con người nhưng ai nhìn vào cũng có cảm giác như một, họ hiểu nhau thật nhanh. Tuy chặng đường xa nhưng tất cả không thấy mệt mỏi, bởi vì cả quãng đường đó tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Khi đến thủy cung của Thủy Tinh, bao nhiêu quân lính nhìn thấy chúng tôi thì bao nhiêu gươm giáo đều giơ lên hướng về phía chúng tôi. Nhìn thấy vậy, Thủy Tinh tức giận và ra lệnh cho binh lính hạ gươm đao xuống. Trước mặt mọi người Thủy Tinh hô lớn:
- Bây giờ, mọi thù hận giữa ta và Sơn Tinh đã được hóa giải. Từ giờ trở đi các ngươi phải tôn trọng Sơn Tinh như với ta vậy.
Và tất cả quân lính đều hô to: " Rõ ạ!"
Thủy Tinh đưa chúng tôi đi thăm thủy cung và sau đó ngự tại một khu vườn và thưởng thức trà. Ngắm thủy cung mà tôi cứ ngỡ như mình đang ngồi trên một vùng đất mới lạ, thật đẹp! Lúc đó tâm hồn tôi dường như đang hòa mình cùng sự vật xung quanh mình. Trong lúc đó tôi chợt nghe thấy Thủy Tinh đã yêu cầu kết bằng hữu với Sơn Tinh. Hai người nâng chén trà - thay rượu và đã thề với Trời - Đất suốt đời hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nhìn cái nắm tay đầy tình nghĩa. Tôi thấy vui làm sao. Rồi sau đó phu quân tôi đã nói với Thủy Tinh rằng:
- Bây giờ chúng ta đã kết bằng hữu, vì vậy đệ xin cử những đứa con tài giỏi của mình xuống đây phát triển thủy cung. Cả hai chúng ta cùng xây dựng để hai bên thêm giàu mạnh và cuộc sống nhân dân được ấm no hạnh phúc hơn.
Thủy tinh đáp:
- Thật là một ý kiến hay. Ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ cho đệ để cuộc sống nhân dân được hạnh phúc hơn. Hai người cười thật vui sướng phá tan đi sự lạnh lẽo của thủy cung.
Từ đó trở đi, hai bên thường xuyên qua lại và mối thân tình giữa hai bên ngày càng thắm thiết hơn. Thủy Tinh đã có gia đình và con cháu đông đúc, hiếu thảo. Cuộc sống của nhân dân hai bên cũng sung túc hơn, no đủ hơn.

Đánh giá

hay qua  Đăng lúc 24-6-2013 12:18
6#
Đăng lúc 28-10-2011 20:15:02 | Chỉ xem của tác giả
bai viet van so 3 kho wa :'(co ban nao biet ko giup mjnk voi

Đánh giá

hay  Đăng lúc 24-6-2013 12:18
7#
Đăng lúc 28-10-2011 22:00:27 | Chỉ xem của tác giả
love_96 gửi lúc 28-10-2011 20:15
bai viet van so 3 kho wa co ban nao biet ko giup mjnk voi

Viết đúng chính tả bạn nhé.
P.s: bạn ghi đề ra đi, 4r sẽ giúp...!!

8#
Đăng lúc 24-6-2013 12:18:03 | Chỉ xem của tác giả
hay qua up them nhieu bai nua nha
Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

GMT+7, 15-4-2025 04:17

Trang Chủ | Diễn Đàn Trường Mở

Truongmo.com © 2011

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách