Advertisements
Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ có riêng cho mình những khoảnhkhắc khó quên của quãng đời học sinh. Và đối với tôi cũng vậy, nhữngngày tháng chia tay với mái trường cũ để bước vào môi trường mới, mộtcánh cửa mới của đời tôi thật sự là giây phút khó quên.
Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ, với huy hiệu đội, với mái trường cấphai, ngưỡng cửa cấp ba đã dần đến. Một cảm giác bồi hồi, là lạ lại trànvề trong lòng tôi. Tôi ngỡ như mình được trở về với những ngày đầu bướcvào lớp Một, ngỡ như những ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng thcs.Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào.
Cánh cửa THPT đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ đối với tôi xalạ hoàn toàn. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới và cả mộtmôi trường mới. Tôi sẽ phải thích nghi dần, làm quen dần với môi trườngmới vì 3 năm cuối ở đây sẽ quyết định cuộc đời tôi.
Tôi bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là quãng thời gian thật sự gian nan, thửthách vì đây là nơi tôi cho là xa lạ. Nhưng không, ý nghĩ ấy dần bị dậptắt khi tôi đến trường nhận lớp, biết thầy cô, bạn bè, lớp học mới. Lúcấy tôi mới biết tất cả đều thân thiện như những ngày tôi còn học ở cáclớp dưới.
Mọi thứ quả thật đều rất mới từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả nhữngcon người. Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho ta những kí ức về buổiđầu chập chững ấy.
Tháng 8 - tháng giao mùa từ cuối hạ sang đầu thu - thàng mà những chùmphượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Và cũng là tháng màchúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên.
Giờ đây tôi đã là học sinh cấp ba, được khoác trên mình chiếc áo dàitrắng tinh khôi lại cho tôi thêm một cảm xúc mới. Trước đây, khi cònnhỏ tôi cũng đã từng mơ ước được trở thành hs cấp 3, được mặc áo dàinhư các chị và ước mơ ấy đã trở thành hiện thực.
Được mặc bộ trang phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc, ngồi gầnngười bạn tôi chưa từng quen, được học những thầy cô mà giờ đây tôi mớibiết. Những cảm xúc lại trào dâng khó tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòavào đó lại thoáng chút nỗi buồn.
Niềm vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và đc biết thêm nhiều điềumới mẻ từ những bài dạy, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôithoáng thấy những ng thầy cũ, những người bạn cũ và cả những lời khuyênchân thành của thầy cô tôi vào ngày tôi tốt nghiệp cấp 2.
Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại, nó sẽ lẳng lặng trôi mãi, trôi mãikhông bao giờ ngừng. Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ từng giây, từngphút ấy.
Mái trường THPT là nơi tôi chỉ "dừng chân" ở 3 năm học. 3 năm quãngthời gian không phải là dài nhưng tôi nghĩ quãng thời gian ấy là đã đủđể tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mới này. Và có lẽ tôisẽ không bao giờ quên được ngày này - ngày đầu tiên tôi bước vào trườngTHPT - ngày giữa tháng Tám êm dịu.
|